Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

TƯ DUY CÙN VỀ ỐM



Vu Lan qua trời không màu xanh
U ám chiều mây màu chì sà thấp
Gió khô khốc gõ mái tôn lộc cộc
Bỗng từ đâu cơn ốm ập về.

Ốm.
Thương  trái tim cỗi già quần quật sớm khuya
Bài học Thiền xem ra nhiều ý nghĩa
“Ta tồn tại là khi ta còn thở “
Bỗng phì cười thương cả mớ kinh luân!

Ốm.
Đau hai vai
Đau lan tận ngón chân
Các loai thuốc hình như không linh nữa
Mớt chợt nhớ mình 60 có lẻ
Sức chống trời xa xưa ấy còn đâu!

Ốm
Chợt thấy nhẹ nhàng rời khỏi cơn đau
Ngồi ngắm mình từ xa xôi tâm thể
Chợt ngộ:  cuộc đời vẫy xoay tròn dâu bể
Tứ đại sắc không vẫn thuận lẽ luân thường!

Ốm.
Bỗng nhiên thấy mình giống hạt sương
Tụ tụ tan tan không định trước
Vô hình hơi đến trong veo giọt nước
Lặng lẽ hư vô khi nắng sớm bừng lên.
.

Ốm.
Nằm bẹp cười mình
Buông tất cả cho nỗi đau giải thoát
Cố trở về với cội nguồn Tâm thức
Thì cuốc đời hết lúng túng lửng lơ!
Ốm.
Mới thấy mình tận cùng vẩn vơ
Loay hoay với ngàn muôn triết lý
Rối rắm trong bòng bong ước lệ
Quên một điều: chỉ SỐNG MỘT LẦN thôi!
</

Không có nhận xét nào: