Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

CHUYỆN TRẺ CON



VU LAN.
Chị gái tôi gọi điện bảo mai đi về quê.
Bỗng nhớ ngày còn bé tý
 Nhà tôi hồi đó nuôi rất nhiều gà. Mẹ tôi dệt cửi, gà nhảy  lung tung...
 Chị gái tôi thì vừa chăm chỉ đuổi gà vừa sàng thóc mẳn... Tiết kiêm lắm! Bây giờ vẫn vậy.
Thế là lại nhớ MẸ và nhớ chuyện ngày xưa...
 Khi bom bỏ  vào nhà chết cả sân gà.... Cháy cả nhà và khung cửi và đồ dệt vải của MẸ.
Bao năm qua rồi nhỉ mà cái ký ức lúc tôi mới 4,5 tuổi ... vẫn con nguyên ven.
MẸ ƠI!


Lúc mà màn đêm khép cửa
Đưa em về với ngày xưa

... Mẹ ngồi dệt bên khung cửi
 Chị đuổi gà ngoài phên thưa.
Mẹ bảo: "Bao giờ gà lớn
Mẹ cho mỗi đứa một đôi
Cố nuôi mươi lần ấp đậu
Thế là có vốn riêng rồi!"

- Bán gà, làm gì em nhỉ?
- Em mua một cái áo hoa.


Hỏi chị… chị nheo nheo mắt
Ra điều...
Rồi bảo: "mua gà!

...Chị nuôi đầy sân gà qué
Gà đẻ, gà chọi, gà giò
 Khi giàu nứt đố đổ vách
Chị làm một cái nhà to.

Xong nhà, cho em một chái
Một chái đựng thóc nuôi gà
Lúc ấy tha hồ em nhé!
Mua cả một rương áo hoa".

….
Tuổi thơ trôi vào quá khứ
Mái tóc mình giờ sương pha
Mẹ cũng về nơi xa vắng
 Chả ai nhắc chuyện áo hoa!
Nhà chúng mình không có chái
Sân không có chỗ thả gà.

Áo hoa… em không mặc nữa
Bâng khuâng chút kỷ niệm xa!

 


 




Không có nhận xét nào: