Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

THƯ GỬI MẸ TRONG ĐÊM KHÔNG NGỦ

Xa lắm lắm mẹ ơi! Xa đến nỗi nước mắt con không sao lau được vào vạt áo mẹ

Đất ngăn, nước ngăn… mưa giăng giăng, gió giăng giăng, ngọn cỏ xanh đẫm nước… cũng  cách ngăn

Năm năm mẹ xa con lủi thủi một mình
Tóc trắng đầu con thơ dại.
Con cần mẹ lúc con lên mười… hai mươi… ba bốn năm mươi
 Thơ dại con sáu mươi cần có mẹ
Cần có mẹ cả khi ngốc nghếch đã  bảy  tám mươi
Chín mươi, mười mươi, con vẫn "dở hơi không biết bơi"
"Chuyên nhỏ như thỏ con"… cũng biến con thành lẩn thẩn
Con vẫn cần bàn tay của mẹ dắt con khi ngã bùn be bét lấm
Như lúc qua đường
Như khi mình con trơ trọi giữa tai ương
Vẫn cần vạt áo cánh có cái túi bé tý, đựng miếng giầu cay quệt trắng vôi cau xanh vỏ đỏ
Con nhớ mẹ tới quặn lòng, con cần mẹ tới nỗi mà cả đêm mắt con thao láo nhẽ phải ngủ
Sao nhỉ?
Con khóc?!
Không.
 Con không khóc từ khi mẹ mất
Con không có nỗi đau nào lớn hơn từ khi mẹ ra đi
Mấy chuc năm
Con nghĩ gì, con làm gì, con đi đâu về đâu… con đều định trước
Con thản nhiên nhìn mình… nhìn xung quanh …  không sợ hỏa tai, không hoảng dầm nước
Con một mình đi và đến… đến và đi
Con không khóc chỉ nước mắt nhòa mi
Con không khóc  mà nước mắt loang tròng kính trắng
Nước mắt chảy dài ướt đầm bàn phím
Nước mắt loãng, nước mắt đặc… xen nhau… lộp độp nước mắt cứ tràn… tràn…
Nước mắt chảy vào khóe môi, chảy vào miệng, chảy vào lòng con
Chát mặn tối, chát mặn đêm, chát mặn…
Con không khóc, mẹ ơi, con không khoc
Mà như có gì vặn ngược trái tim đau.


Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
Cô đơn con bốn bề vô định
Như đứa trẻ  biết mình phải trả lại đồ chơi mình thích
Đứa trẻ không khóc không hờn, chỉ ngước mắt thèm thuồng rồi lủi thủi dời xa.
Nó quệt nước mắt bằng tay này, bằng tay kia, rồi cả hai tay… hai tay nhòe nhoẹt nước
Mắt ươt, má ướt, hai bàn tay cùng ướt
Méo xêch mồm, nấc nghẹn tắt  dần theo ngấp ngứ bàn chân …
Mẹ dạy con:
Thứ không phải của mình
Nếu ai cho
Hãy từ từ trả lại!


Mẹ ơi! Con cắn môi không khóc…
Nhưng chả lẽ là… là… con không… không không…???