Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

MỘT THOÁNG QUÊ


( viết cho những người nhớ quê)
Vu vơ thoáng quê
Không còn chỗ chen nơi chật hẹp
Chim xanh tung cánh sải ngang đồng
Vụn nắng mơ gút tròn giây gió mộng
Tiếng chão chuộc khào khào rơi tõm nước ao trong.

 Đường ruộng mấp mô ổ gà bùn lấm
Cầu chung chiêng long mố rệ sông.
Thuyền ọp ẹp dây lèo ngoằn giun sóng
Ma mị bèo hoa tím lịm bỏ bùa ong.

Cao thấp bước lần bờ rạc cỏ
Rạ cong khô lổn nhổn cứa bàn chân
Cây mạ trái mùa nhú từ hạt rụng
Bụi chua me sương  đọng lặng thầm.

Vẩn vơ bướm muôn mầu chấp chới
Xoay tít vòng như kẻ nhập đồng
Duỗi dài lưng đụn vàng rơm tai tái
Thấy xưa xa đâu đó giữa đồng không.

Thế mới biết vu vơ...
Vu vơ thật
Xung quanh ta rặt gốc ra chỏng chơ
Mùa trĩu hạt đã bồ yên, cót ấm

Cánh đồng xám chì sót sợi cỏ lơ thơ...

Quê...
Là mẹ, là ông bà chú bác

là mong manh xưa cũ chốn đi về
Vệt nắng lụi vẫn còn lưu giọt sáng
Êm ả máng dòng vẫn neo giữ bến Mê.

Quê...
Mơ hồ cội nguồn tiếp nối

Vô hình sợi đỏ máu tim
Cõi người chốn nào cũng hẹp
Ta nép bóng quê ngả giấc êm đềm.

1 nhận xét: