Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

CHIỀU ĐÔNG KHÔNG NẮNG




Chiều Đông nắng trốn đâu rồi
Ngẩn ngơ tôi với mình tôi xạm buồn
Ngó sông: Sông nghẹn sóng cồn
Ngó đời: Rặt kẻ cúi luồn vào ra
Ngó xã tắc, liếc sơn hà
Kẻ xẻ thịt, đứa lột da… đổi tìền
Lõm lồi bãi bể, đường biên
Lựa chiều nén bạc đồng tiền mà xoay
Vàng xiên móc xứ sở này
Cán cân công lý vẹo ngay cũng tiền
Có tiền mua Phật, bán Tiên

Có tiền chuộc chức, thâu quyền ngon ơ
Không tiền nhịn cả rau dưa
Một manh chiếu rách hè thừa, thiếu đông.

Đời người nay có mai không
Vì tiền đổi vợ thay chồng khó chi
Cha răn mẹ dạy không nghe
Cháu con quên mất lối về tổ tiên…


Ngóc đầu
trông dọc nhìn xiên
Tuổi già tôi cạn Đức tin.
Hỡi người!
Ngẩn ngơ tôi với một tôi
Cố tìm tia nắng cuối trời.
Có không?!

1 nhận xét:

NHAMY nói...

thế thái nhân tình khó nói...vào đông rồi chị nhớ giữ ấm nhé nơi em ở trời cũng đang lạnh