Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

HỒI ẤY


(Viết cho HAI CON NHÂN NGÀY CHÀO ĐỜI 42 NĂM TRƯỚC)


Hồi ấy, khuyết ngày thiếu thang
Hai con thương mẹ gầy còm
Tranh nhau ra chia gánh nặng
Việc nhà, cả việc nước non...

Các bạn tròn cân hạt mẩy
Hai con gộp lại chửa bằng
May nhờ ơn giời, phúc đất
Cũng thì vành vạnh khuôn trăng.

Sinh con, cha không biết mặt
Đạn bom đâu có nể ai
Một dải quê hương quặn thắt
Chiến tranh.
Nào biết ngắn dài? 

Miền Bắc đói no khốn khó
Con trẻ - mày ngô, rãi khoai
Mì gạo mùa mùa mốc mọt
Lớn khôn
Âu cũng nhờ trời.

Mẹ bây giờ không còn nhớ...
Sức đâu lê qua dặc dài
Quãng đời cuộn lăn  như bống
Sớm hôm dãi kiếp trần ai...

Một khúc thời gian nước mắt
Lần mò khi chửa ban mai
Quần quật khuya cùng chim vạc
Chả hay đêm ngắn hay dài...
...

Hòi ấy. 
Qua rồi... hồi ấy.
Chùng căng thân gái phận trai
Lầm lũi lết bò chặng một
chăm chút cho con thành người.

...Lần cởi cơ duyên chướng nghiệp
Luân hồi nợ mỏng vay dầy
Cố trả đời cho sạch bách
May mà không bị trắng tay.

Bây giờ
Con đây, cháu đấy
Nhà ta ấm áp xum vầy
Hãy lấy nghĩa nhân làm trọng
Nhớ ghi ân đức cao dầy.

Đt lành chim khôn khắc đậu
Trời thiêng ngũ sắc mây bay...

Xa rồi buồn đau, cơ cực
Tháng ngày xanh mướt cỏ cây...



Không có nhận xét nào: