Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

GỬI XÔI XA

GỬI XÔI XA

Ngẩn ngơ ngẫm cuộc xôi xa
Đời còn gang vụn nắng tà. Thế thôi!
Vàng thu lá úa mép giời
Ngọn bấc đông
 liệu có
dài
 hết đông?

Lén giời khuấy đục, đảo trong
Trộm vu vơ thoáng chốc mòng tỉnh say
Phồng mang uống gió, nuốt mây
Vo giông bão giữa bàn tay...
 đoạ đời

.. Lui cui kẻ đứng, người ngồi
Đào núi đá để nung vôi têm trầu
Gió hanh điếc sạch mùa cau
Ẩm giời vò rượu ngầu ngầu sủi tăm
Lụi dâu, tàn cả lứa tằm
Guồng tơ khung dệt, thoi chằm gút tơ

... Muộn rồi, muộn cả mộng mơ
Con đò mủn đáy rụn bờ.
đấy ai!

Hat Cat 29/08/2017

...
Tranh HS - KTS Dang Hai

THU ĐÁO

秋到 - THU ĐÁO


青天 如翡翠
白雲像棉松
丹心映紅玉
感 情似水洪

Thu đáo
Thanh thiên như phỉ thuý
Bạch vân tượng miên tùng
Đan tâm ánh hồng ngọc
Cảm tình tựa thuỷ hồng

Hat Cat 30/08/2016h

Tạm dịch

Trời xanh như phỉ thuý
Mây trắng xốp xơ bông
Trái tim màu hồng ngọc
Tình thác lũ trào dâng

NGẪM XA XÔI

GỬI XÔI XA

Ngẩn ngơ ngẫm cuộc xôi xa
Còn một gang vụn nắng tà. Thế thôi! 
Vàng thu lá úa mép giời
Ngọn bấc đông liệu có dài hết đông? 

Lén giời khuấy đục, đảo trong
Trộm vu vơ thoáng chốc mòng tỉnh say
Phồng mang uống gió, nuốt mây
Vo giông bão giữa bàn tay đoạ đời

.. Lui cui kẻ đứng, người ngồi
Đào lưng núi đá nung vôi têm trầu
Gió hanh điếc sạch mùa cau
Ẩm giời vò rượu ngầu ngầu sủi tăm
Lụi dâu, tàn cả lứa tằm 
Guồng tơ khung rớt lụa chằm gút tơ 

... Muộn rồi, muộn cả mộng mơ
Con đò đáy mủn rụn bờ... rồi ai! 

Hat Cat 29/08/2017



...

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

NÓI VỚI CON GÁI

NÓI VỚI CON GÁI
Một giọt máu sẻ ra làm đôi
Hai khúc ruột bằng nhau chằn chặn
Môi thắm đỏ và nước da ngần trắng
Chũn chĩn bé thơ tình yêu mẹ lớn lên.

Mẹ đi cùng chị thì mẹ lại nhớ em .
Khi mẹ ở cùng em lại cồn cào nỗi chị.
Sợi chỉ hồng ông tơ khéo thế
Se bặn bằng bốn cháu tươi xinh.

Hà nội không quá cam go cơm áo mẹ con mình
Dù cuộc  sống vẫn oằn gánh nặng
Bốn mùa Tây hồ lộng trời gió nắng
Con cháu an lành...
Mẹ yên giấc khuya đêm.

Người mẹ nào mà chả yêu con.
Con gái nào cũng kính yêu cha mẹ.
Đừng so đo ngắn dài sông bể.
Tình thương nào cũng nồng thắm tim ta

Con gái lớn khôn... Thì Mẹ đã già.
Bố đi xa ... Biết làm sao?! định mệnh.
Phú Yên  biển chiều nay có lặng?
Nước biển mặn mòi như tình chị em con

Mẹ nhìn tầu điện quê người nhớ cả 40 năm.
Nhớ ngày con về ngoại thành heo hút.
Ngày cùn dần... Tháng năm mai một
Hãy giữ muôn đời BẰNG AN. Nhé con!

MƯA RẰM THÁNG BẢY

MƯA RẰM THÁNG BẢY 

Mẹ ơi! 
Mưa rằm tháng Bảy
run rẩy
Lá 
run rẩy 
Cây.
 ướt sũng mây
 trời lưng xám xịt

Mẹ xa
nồi cơm nát
 dính bết
thìa canh.

Tâm can con / sắt đỏ 
 buốt dạ
xót lòng

 Con một mình
một miếng ngon ứa dâng nỗi mẹ
mây chồng mây, gió dồn gió
thấp cao lọ mọ bàn chân.

 rằm tháng Bảy mưa cơn tẩy trần
 hồn linh thôi khốn khó
 Tứ diệu đế 
NGỘ
con về bình an.

Mưa
Mưa
mưa lang thang
gió lang thang 
côi cút con lang thang...

Cõi nhân gian
Tháng bảy mưa
Đầm đìa khuông giời

Nước .

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

ĐỌC "XAO XUYẾN THU " của Vũ Tuấn Anh

VÀI CẢM NHẬN về "XAO XUYẾN THU "của Tuananh Vu.
****************************

VŨ TUẤN ANH  - và NỖI THU.

Vũ Tuấn Anh với tôi là một chỗ quen thân trên mạng từ hồi ở yahoo blog cách đây cũng dễ 10 năm.
Anh là người Nam Định tôi. là đồng đội  ( qua thơ anh mà tôi biết vậy ) vì thơ anh nhắc đến  chợ Viềng - một năm mới có một phiên, nhắc đến Nam Trực và nhiều địa danh khác ở quê tôi, và nhắc đến kỷ niệm lính cùng chiến trường...
Nhưng chắc do tôi VÔ DUYÊN nên suốt ngần ấy tháng năm, không hề biết ĐÍCH XÁC anh là ai, ở dâu? không biết mặt ( vì anh không đưa ảnh thật của anh bao giờ, và càng không biết anh ở ngoài đời thế nào)
Trang của anh là những bài thơ tình miên man tiếp thơ tình, và hình ảnh các cô gái xinh như mộng... thì cũng liều đoán già đoán non anh là người lính đa tình mơ mộng phiêu du thôi...
Thơ anh hay, mượt, rung động lòng người.
Nhưng tôi cảm nhất là NỖI NIỀM THU TRONG ANH.
Nó đẹp mơ ảo , đẹp mong manh, đẹp không thật , xa vời mà vẫn gần gặn, vẫn quyến rũ mới lạ.

Bài tôi thích nhất là bài XAO XUYẾN THU.
Nó ngắn. Ngắn hơn rất nhiều so với hàng trăm bài thơ của anh. Nhưng với tôi, khi gặp nó, tôi như chạm vào một cái gì đó "Trong mê mẩn chiều" - Câu kết dẫn người đọc vào mây ngũ sắc bồng bềnh thu.
 Cảm giác thích thú dẫn tôi đi ngược bài thơ để ngó vào ngóc ngách sâu thẳm THU TRONG ANH.( tất nhiên là không dám ngó vào tác giả rồi , vì có biết anh là ai mà dám ngó ).

"Lối thu
Mòn mỏi ngóng chờ.." ..

Một câu vô nhân xưng.
Đúng, Cái " Lối thu " có " mòn mỏi ngóng chờ" được không?
 - Chắc là không! Nhưng đọc lên ta hình dung một đường thu hun hút heo may, lá vàng lả tả rơi "xào xạc " ( từ của Lưu Trong Lư) và sự trống vắng đến tê tái, đến thắt lòng... Cái "mòn mỏi "ấy..., thời gian chồng thời gian, ngày xoá ngày, đêm nhoà đêm, lá thu thay mùa năm lại năm không lấp đầy mà hình như càng mòn thêm, càng hằn sâu thêm... để " lối thu " đã " mòn" lại " mỏi " .
  Mỏi- Cái cảm giác rã rời... gợi cho người  đọc về một ai đó khi đứng thì chân đôi chân tê dại, phải ngồi xuống, ngồi rồi... lại ê ẩm... phải chống nạnh đứng lên... mắt khô chăm chú nhìn về phía mịt mờ cuối đường đưa tiễn một hình bóng có thật - hay không thật tách ra từ trong tâm khảm ra đi... đi...đi và không biết có hẹn trở về?
- Có thật hay không thật? Cái " bóng ai" ấy?
  À,
 Như... không thật, vì "lối thu" dõi theo " Cành lá vàng phai" cơ mà.
Trời ạ, thôi rồi. Đã vàng thì vàng, vàng mơ, vàng úa, vàng ệch... đủ mọi kiểu vàng... mà cái " lối thu" này lại nhận ra nét "vàng phai " trên cành lá. Nếu không ngày nào cũng ngóng, giờ nào cũng ngóng, khắc giờ nào cũng ngóng... thì sao nhân được nét " vàng phai"ấy?
Ta  thấy nỗi khắc khoải, thoắt hy vọng, thoắt bồn chồn thất vọng khi " cành lá vàng phai" cứ như ngang ngạnh trêu người! ...
Rồi nỗi ngóng trông trào dâng thành khát khao bỏng cháy:
" Bâng khuâng
Xao xuyến
Một mai người về"
Cái tình đằm trong sâu thẳm tình, Nỗi yêu chìm trong đáy cõi yêu. Nó lặn vào từng hạt máu, nó neo vào từng vách tế bào. Họ là của nhau như trời ban, như đất định. Họ trong nhau dủ gió bấc, mưa giông... dù thời gian xôi xa dặc dài miên man vô tận...
Chỉ có tình yêu mới đem lại cho con người đức tin son sắt vô song ấy.
" Lối thu " mỏi mỏi dù tiễn biệt, chia ly, thì trong mang mang vô định... họ vẫn bên nhau. Điều này khiến người đọc thấy tò mò hơn, hy vọng hơn... cùng ngóng trông cùng "lối thu" với " cành lá vàng phai" . Và bỗng ngộ  rằng... ngóng trông là có lý riêng của nó khi tác giả buông hai câu kết
...
" Thu xưa
vương lại câu thề
Cầm trên tay
Đợi
Trong mê mẩn chiều"
...
Người đọc bị thuyết phục hoàn toàn vào sự thuỷ chung của một tình yêu thánh thiện.
Trong thời đại này, những tín đồ của chủ nghĩa "tình một đêm " " thay người tình như thay áo " những kẻ Sở Khanh lừa tình, thậm chí kẻ đốn mạt còn đem người yêu đi gán nợ, đi bán...
Trong cái thời  mà người ta lừa nhau như cơm bữa, lấy dối lừa làm lẽ mưu sinh thì hẹn thề, ước nguyện thuỷ chung là những điều ngớ ngẩn!
, nhất là trong tình yêu nam nữ... với những người này, "yêu " là một từ cửa miệng, không còn ý nghĩa đích thực của nó.
Vậy mà tác giả bải thơ đã cho ta thấy, có một thời như thế, có một thế hệ như thế, chỉ " vương lại câu thề" ... mà họ đã nguyện "Cầm trên tay / Đợi / ..." trong mê mẩn chiểu" - Một tin tưởng sắt đá. Một trọn vẹn thuỷ chung.
Những giá trị đích thực của tình yêu, được Vũ Tuấn Anh khắc hoạ bằng mấy câu thơ lục bát cách điệu rất ngắn. rất tài tình.
Cách xếp từ, ngắt câu, không theo phép lục bát thông thường đã giúp Vũ Tuấn Anh truyền tải được những điều thiêng liêng  vê tình yêu và sự mãnh liệt của chung thuỷ đợi chờ.
Bài thơ ngắn, mà tình thơ thì mênh mang.
Nhịp thơ gẫy mà ý thơ thì quyện hoà bay bổng . Nó đưa người đọc vào một CÕI YÊU vắt trong lung linh như ngọc trai chắt chiu gạn lọc.

Cám ơn Vũ Tuấn Anh cho ta thưởng thức một áng thơ hay, và chiêm nghiệm sự thuỷ chung ngóng chờ khao khát vẹn tròn của tình yêu đích thực

Hat Cat 27/08/2017
********************************+
XAO XUYẾN THU
tác giả Vũ Tuấn Anh _ Nam Định

Lối thu
Mòn mỏi ngóng chờ
Đường thu xao xác
Ảo mờ bóng ai
Dõi theo
Cánh lá vàng phai
Bâng khuâng
Xao xuyến...
Một mai người về...
Thu xưa
Vương lại lời thề
Cầm trên tay
Đợi...
Trong mê mẩn chiều...
------------------------

Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2017

LĂN TĂN VU LAN

LĂN TĂN  VU LAN
 ( chỉ là ý nghĩ riêng của Lão bà bà lẩm cẩm )

1- - Năm tháng dần yên lành sau nỗi đau. Nhưng sau nỗi đau là sự trống vắng đến cùng cực và vô nghĩa đến rã rời.
 DÙ RẰNG biết muôn vật quy về MỘT. MỘT - đó là KHÔNG, là cái gọi là THÁI CỰC... mà sao lòng vẫn gờn gợn, lăn tăn?
2- Với riêng mình thường không tồn tại khái niệm MẤT MÁT. MẤT MÁT - đó là phải có cái gì đó thuộc về ( sở hữu ) riêng của cá thể . Mình có cái gì đâu  ( vì ngay chính cái thân xác này cũng GIẢ TAM ) mà ? Vì vậy mình thường không nuối tiếc, mà coi đó là SỰ LUÂN CHUYỂN TẤT YẾU.
3-- Vũ trụ vô tiền khoáng hậu, không trên, không dưới, không sau không trước... Không có GIỚI HẠN TẠN CÙNG. luôn SINH DIỆT VÔ THƯỜNG. vậy thì mọi chuyện đều là trò đùa quái ác của tạo hoá mà thôi.
Mình luôn căm ghét CÁI MÌNH KHÔNG BIẾT ẤY, dù biết chả để làm gì.
4--  Nhiều thứ để học, cần phải học. Với mình càng học càng RỐI MÙ. Loanh quanh hết học thuyết này khác, hết chủ nghĩa nọ kia... Mói LỜ MỜ hiểu được câu " KẺ NÀO KHÔNG VÌ MÌNH THÌ TRỜI CHU ĐẤT DIỆT" (hahaa...a..a..aaa...)có từ ĐỜI TÁM HOÁNH NÀO rồi.
4-- Xã hội càng rộng mở, con người càng cô đơn. Thuyết lượng tử, thuyết tương đối... Hạt higg, trường higg... gì gì... đi nữa, siêu phàm và khó hiểu đến đâu đi nữa, theo mình có loay hoay giải thích kiểu gì cũng chỉ bó gọn trong 5000 chữ ĐẠO ĐỨC KINH.
Muôn vàn lật lên, đào xới, vùi lấp san bằng... Chả gì hơn học thuộc 260 từ của BAT NHÃ BA LA MẬT ĐA TÂM KINH.
5-- Cuộc đời duy chỉ là một satna, song với mỗi cá thể lại là tất cả .
Khi đã bị ( hay được) làm người dù là duyên cớ gì... Hãy yêu và tận hưởng nó. Để cho cái satna ấy có Ý NGHĨA CAO NHẤT, HẠNH PHÚC CAO NHẤT vớI cá thể mình có
Vậy hà cớ gì mà đau khổ, mà dằn vặt, mà sầu muộn?
CÁI CHẾT LÀ TẤT YẾU KHÔNG THỂ TRÁNH, hà cớ gì sợ hãi?!
AN LAC TỪNG PHÚT GIÂY
AN LẠC TỪNG BƯỚC CHÁN cho đến tận cùng.

****###*****
Đúng là Lão bà bà mình SIÊU LẨM CẨM rồi!

ĐỒNG THU QUÊ TÔI

VỀ ĐỒNG THU  ( CHO CÁNH ĐỒNG QUÊ TÔI) 

Nhặt xơ bông mây thu
Bời rốí lòng nhung nhớ
Sóng lúa à ơi ru
Đồng thu tình bỏ ngỏ. 

Bờ thu lướt dòng trong 
Duyên thu dềnh ướt rượt
Đòng đòng mùa hoài thai
Lúa nây hương dịu ngọt

Ánh sao sập then cài
Bèo dâu ôm mép cỏ
Con ốc tròn mắt nai
Con cua càng mắt lố

Hạt thóc dấu nắng mơ
Gié uốn câu sữa mẩy
Gió  buông tuồng lẳng lơ
Lá động tình run rẩy...

Ta về với đồng thu
Rổn rảng tình thu muộn.
Ta về với tình thu
Hoàng hôn chiều ngả ngớn...

GỬI NGƯỜI Ở CUỐI CHÂN MÂY

GỬI NGƯỜI Ở CUỐI CHÂN MÂY

Gửi người ở cuối chân mây
Mép giời lọn gió loay hoay cuốn giời.

Trộm vàng nắng bỗng chơi vơi
Trộm tà dương rối cánh dơi đan chiều
Trộm tong tả tím hoa bèo
Xoáy tròn cánh sóng rong rêu bập bềnh...

Trộm xuân.
 Mình lại về mình
Ngược nguồn tìm những xa xanh cõi đời.

Quết trầu cắn chỉ bờ môi
Má đào ai lại thắm hồi xưa xa...

Tình đông  non, sắc xuân già
Cuốn tròn búp lá, cuộng hoa gửi người...

Hat Cat
27/08/2016

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

VU LAN KHÓC THUÝ KIỀU

VU LAN KHÓC THUÝ KIỀU

Hồng nhan ấy mấy ai sánh kịp
Nợ nhân gian đâu biết đầy vơi
Kiếp đời cay đắng kiếp đời
Cuộc tình vụn nát xơ tơi cuộc tình.

PHÒNG KHI

Xé toạc đêm gửi cho người
Còn một mảnh để dành tôi may rèm.
Tôi che sương giá đọng thềm
Che trăng cô lẻ nép hiên ngóng chờ...
Che mặn nồng những cũ xưa
Che hờ hững những nhặt thưa mỏng dầy...

Xương mai, vóc hạc héo gầy
Chút khuya tĩnh lặng, chút ngày thảnh thơi.
Tay tôi níu chặt bóng tôi
Mặc cho gió khóc, mưa cười với ai!
Sấm lùa bão tự tan rồi
Trốn đêm, giông cuốn cả giời cùng bay!
*
Thôi thì còn nửa đêm nay
Gửi người cất đến mai ngày... phòng khi...

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

NÉT THƠ VÀ NGƯỜI THƠ TÔI YÊU ( 64 )


NÉT THƠ VÀ NGƯỜI THƠ TÔI YÊU

Trời chiều muộn bờ Tây nắng ngả
Nhìn hàng cây lả tả lá rơi
Chợt dâng nỗi nhớ xa xôi
Những nét thơ vớt nét người tôi yêu

1 - LÊ THÁNH TÔNG
Lê Thánh Tông tài xiêu mưa gió
Vẫy tay rồng để hoạ ăn mày
Bệ ngọc tôi… đứng chắp tay
Kiền khôn cả một túi đầy / những ai
Nhật nguyệt bữa đầy vơi còn mất
Gác tía lầu son mặc nghỉ ngơi
Gấp giang san xách một quai
Tao đàn Hồng đưc muôn đời lưu hương    

Đọc ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ

Hà Định
THẢNG THỐT HAO VƠI HẠ HUYỀN TRĂNG

Đọc ĐÊM HẠ HUYÊN KHÔNG NGỦ
của Hà Định

Giọt sương lạnh đầu thu
nhỏ xuống tay ta
Đêm hạ huyền không ngủ
Trăng mỏng như lá lúa
Nhuộm mơ màng sương đêm

Giọt sương lóng lánh lá non
Chùm Ti gôn bung trái tim hai nửa
Trời quang mây
Trời lặng gió
Sao nhấp nhánh đầy  đêm
Không ngủ được
ta thức với trăng

Lại nghĩ về em
Rất gần mà xa quá

Em trong trái tim tôi
vẫn hồng tươi thắm đỏ
Nhưng nhịp yêu sao thảng thốt
Bơ vơ !
Em ở đâu trong nỗi mong chờ  ?
Con đường gập ghềnh
vẫn nghiêng về bốn phía !

Trời đã rạng
Đêm hạ huyền không ngủ
Em có thức cùng ta
và Trăng ?

              Đêm ko ngủ 19/ 8/2017.     TC
-------/-/----/-/----/-------//----

Hà Dịnh -THẢNG THỐT  HAO VƠI HẠ HUYỀN TRĂNG
Hat Cat Diệu Sinh

Lời thưa Hà Định là chủ ran fb hà định , quê Thanh Ba Phú thọ. Anh làm thơ không nhiều, thường vè tâm tư tình cảm riêng mình và một số thơ về thế sụ
Chưa được hân hạnh quen biết tác giả , nhưng  thấy bài thơ ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ có nhiều ý tư rất ... THƠ  , nên mạo muội nhận xét đôi lời

Tuổi trăng hạ huyền và tháng ngày cũng trăng hạ huyền.
Hà Định dùng hình trăng hạ huyền khuyết thiếu lá lúa mong manh để nói về tháng ngày hao vơi cuối nẻo của mình. Một nét đẹp như giọt nước cuối rớt trên tàu lá thời gian vô định...
Trong veo, se se, chút tinh khôi đất trời là "Giọt sương lạnh đầu thu nhỏ xuống tay ta"... không vô tình đâu nhé, vì nếu vô tình nó đã rơi... đã rớt... chứ không "nhỏ" thế này. Có cái gì đó như trời định, như mệnh định đã  cố tình " nhỏ "- là cách ban tặng cho người may mắn nào đó giọt hữu hình long lanh từ những vô hình đất trời mang mang kết tinh trong tĩnh lặng. Có cái gì đó loé lên sự hồi sinh, như hy vọng non tơ để cho hồn ai về lại thượng huyền lá lúa trăng " mơ màng sương đêm"...
Khổ thơ ảo huyền mơ mộng, ảo huyền hy vọng " lóng lánh lá non"
Bỗng rung rung : "Chùm Ty gôn bung trái tim hai nửa "... Sự hụt hẫng đột ngột khiến người đọc như rơi vào nỗi nhức đau vỡ nát hiện hữu...

Giá mà đêm âm u, giá mà trăng nhạt mờ... thì cái xám đen nhập nhèm đêm sẽ phần nào chắn che bớt nỗi đau... nhưng đằng này " Trời quang mây /trời lặng gió / sao nhấp nhánh đầy đêm " như trêu ngươi như cợt đùa nỗi thất vọng của kẻ chông chong không chợt mắt, thức tận  sau khuya, là khi đêm sắp qua và ngày sắp rạng
... Lẽ tự nhiên, Vào cuối tháng, trăng hạ huyền xuất hiện đã là tàn canh... Người không ngủ thức cùng trăng đến tàn canh . Một mình thức tàn canh! Thức tàn canh... để " lại nghĩ về em", mà cơ khổ . "em" của ai đó lại như thật như mơ " gần mà xa quá" không biết mãi phương trời,  góc biển nào đây?
   Cái gần như với được  vì nàng ở trong tim " hồng tươi thắm đỏ" , gần như máu thịt, gần như hơi thở của người viết thơ. "em " - gần như một thực thể gắn kết, đã  như là thực thể gắn kết.
nhưng...
lại nhưng...
 người viết lại thốt lên " Bơ vơ" . Ôi... sự mông lung thật giả trong hình bóng "em" thật khôn lường,  là dẫn dắt tất yếu của " nhịp yêu thảng thốt" mà thôi. Rồi người đọc bỗng thở hắt ra, như hụt hơi... khi thấy tác giả lúng túng, thảng thốt ngác ngơ không biết " Em ở đâu trong nỗi mong chờ"?
... Tình yêu thường ở ngoài luật đời, không có thương lượng và sự công bằng... Nó luôn ẩn giấu một cái gì đó rất mơ hồ, rất lạ, bất chấp quy luật, bất chấp đạo lý và ước lệ xã hội, nhưng lại rất thật, mà người đời bất lực không sao nắm bắt được, dù là trong hay ngoài cuộc.
 Nó là một trạng thái, một hiện tượng, một phát sinh ... nhiều khi không cần có đối tượng, cũng không nhất thiết phải có đối tượng, hay sự hưởng úng hoặc sự đáp đền của đối phương.
Nó cứ thế, theo quy luật riêng của nó, quy luật bất thành văn, quy luật KHÔNG CÓ QUY LUẬT NÀO hết... nó phi lý và nhiều khi không có thật. Nó là sản phẩm của tâm thức, nó đánh lừa con ngưới, nó tạo ra ảo ảnh và dẫn dắt con người ngụp lăn trong ảo ảnh. một hạnh phúc không có thật, một bất hạnh không dễ thoát ... Tâm can con người, tấm trí vả cả tâm thức nữa chìm đắm trong mênh mang ảo vọng - trong cái cảm giác về tình yêu khi lâng lâng, khi bóp nghẹt trái tim người,
Không có khái niệm sai đúng, không để ý tới bất kỳ một rào cản, cách biệt nào trong xã hội. Tình yêu cứ ương bướng và ngạo nghễ  tồn tại như  thách thức con người , Cái vô lý thành có lý, cái không thể như có thể...
Dù được tác giả  nhấn mạnh " con đường gập ghềnh... nghiêng về bốn phía". trong khi con đường  vốn chỉ có hai chiều xuôi ngược, chỉ có hai phía phải trái. Sự ngoa dụ " nghiêng về bốn phía quả là đắt và đã rất thành công khi nói về tình yêu hư ảo... "Bốn phía... nghiêng" ... cái nghiêng báo hiệu cho sự trơn trượt đỏi vỡ, cho một kết quả không mấy chắc chăn, lại rất chông chênh của một hy vọng vào một điều nghĩ là
 thật mà không có thật... nghe thật xa xót day dứt.
...
Nhưng người viết vẫn hy vọng, không phải hy vọng " em" nhớ đến mình, "em "đến với mình, mà chỉ dám hé một chút mơ hồ gợi mở "
Em có thức cùng  ta/ và trăng? "
Khổ cuối đọc lên sao thấy mủi lòng, tồi tội cho tình yêu ấy của họ,
khi " nhịp yêu" của họ " thảng thốt" bất định, không yên, khi bàn chân chân họ bước lên " con đường gập ghềnh / nghiêng về bốn phía" ...  rất không có bảo đảm sự về đích.
  Một bài thơ thành công khi ý nhị diễn tả sự day dứt mong chờ, sự hy vọng mong manh về một tình yêu "bơ vơ " trong đêm "trăng hạ huyền" hao vơi trống trải .
Từ ngữ giản dị, câu tứ  tự do buông theo những thổn thức lay động riêng cho một ngóng trông từ đáy thẳm về một tình yêu thánh thiện gập ghềnh mơ hồ như có như không...
Người gieo vần hình như vẫn hy vọng, khắc khoải hy vọng... mà dù dè dặt hy vọng đi nưa nhưng lại
không kém phần mãnh liệt, tin tưởng

ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ là bài thơ hay về ý và tứ. Nó gây được bất ngờ trong các đoạn nối tiếp nhau không rơi vào sáo rỗng nhạt nhẽo ...

Hat Cát 24/08/2017

EM CÓ BUỒN KHÔNG?

EM CÓ BUỒN KHÔNG? 

Em có buồn không - emchiều mưa?
Những ngày mờ mịt, tắt nắng trưa
Những đêm sấm sét lòe chớp sáng?
Nước giọt tong tong... lá thay mùa?!

Em có buồn không, chốn cuối trời?
Mây buồn hiu hắt, gió chơi vơi
Sương buông tê giá, se sắt lạnh
Manh áo quàng ngang có ấm người?!

Lầm lũi bàn chân bước gập gềnh
Cây ngàn, đá núi, thác chênh vênh
Thờ ơ như có, như không có...
Mím chặt vành môi, níu vai mình!
*
Tôi dõi theo Em cuối cơn mưa
Sông dềnh sóng táp bãi lau thưa
Thuyền Em côi cút nơi bến lạ
Xoáy nước vặn nghiêng bóng ngọn dừa...

... Chả biết bao giờ nắng mới lên?
Hôm nao chim lại hót bên thềm? 
Trả Em về với Em ngày ấy
Phơi phới xuân nồng, gió say men?

Đọc LỜI CHIẾC LÁ RƠI của ĐÁ TRẦM TƯ -

Hat Cat Diệu Sinh đọc  LỜI CHIẾC LÁ RƠI
của ĐÁ TRẦM TƯ

Lời thưa Đá Trầm tư ( Phạm Văn Nam ) là người Phật Tích ( Băc Ninh ) ham viết , được dân trong vùng đặt cho tên " Văn Hào Phật Tích". THơ ông có những nét THIỀN ẩn dấu ... Xin giới thiệu một trong những bài này

LỜI CHIẾC LÁ RƠI:
Có thể vô tình,bạn sẽ không nghe
Cái tiếng gió đưa sao mà nhẹ
Và tôi chỉ chờ có thế
Rơi...
Se sẽ thôi, từ giã bầu trời,
Lưu luyến chút, lượn lờ một chút...
Rồi cứ thế, tôi tan vào lòng đất
Hóa nhựa đời, theo rễ đến chồi non
Chẳng chi li đong đếm những mất còn
Mùa đi-đến, tuần hoàn, fận lá
Dâng trời đất chút xanh vàng bé nhỏ
Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!

-----------------------------

"LỜI CHIẾC LÁ RƠI" - LÁ HÁT KHÚC VÔ THƯỜNG
..,
Có ai nghe lá rơi, có ai đợi lá rơi? Không ư? Hay có nhỉ?
Hờn dỗi lá thốt lời "...bạn sẽ không nghe..." cho ai đó vô tình lơ đãng
không nghe thấy, không cảm thấy sự chuyển dịch vô thanh của muôn loài trong khoảng không hữu hạn quanh mình...
Luân hồi quy luật muôn đời không thay đổi. Sinh - Diệt . Người ta chờ một búp non nứt chồi, một nụ hoa he hé, một sợi nắng ban mai một hoa tuyết bay trong sớm lạnh, một lọn băng buốt giá long lanh mặt giời...khi hừng đông rực rỡ , lúc nắng vàng trải dài, và khi gió rung những nhịp ty trúc huyền cầm vi vút..
Lá thì khác.
Lá chờ gió để... rơi!
"Cái tiếng gió đưa sao mà nhẹ
Và tôi chỉ chờ có thế
Rơi..."
Chấp nhận sự  từ giã cuộc sống như một niềm mong đợi, nhẹ nhàng và có phần thi vị. Chờ sự
ra đi cuả mình một cách hân hoan như chờ đón một tất yếu để lên đường tiếp nối vô thường xoay vòng định mệnh.
   Sự chấm dứt - hay nói khác đi là sự giã từ cuộc sống, - là cái chết  được tác giả miêu tả như một sự mong đợi háo hức, khiến cho xung quanh phải tò mò ao ước...

Không tiếc nuối sao, lá ơi?
Có đấy!  nhưng nhẹ nhàng và cẩn trọng, lại có gì như thơ, một chút gì đó như đi lĩnh thưởng, nó nhẹ nhàng, hí hửng thơ ngây như con trẻ có quà,
như hơi thở kèm theo nụ cười dí dỏm thoả mãn trong sâu thẳm đáy lòng ..."se sẽ thôi... / từ giã bầu trời, /Lưu luyến chút, lượn lờ một chút..."
... Trân trọng cái chết, coi đó là sự chấm dứt cái cũ kỹ già nua và đón nhận sự hồi sinh tươi mới cho những ngày mới của những mầm sống mới...
..."Rồi cứ thế, tôi tan vào lòng đất
Hóa nhựa đời, theo rễ đến chồi non"
Cách nhìn cuộc đời thuận lẽ tự nhiên, chấp nhận sự tuần hoàn sinh mệnh như nó vốn như thế là cách nhìn của Phật. Không có buồn thương tiếc nuối khi lá rời cành, không có sự vô vọng lâm ly khi xa cội sống.
Lá thản nhiên hát khúc vô thường của một tâm Ngộ Đạo vô thường...
" Dâng trời đất chút xanh vàng bé nhỏ
Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
Với một bài thơ ngắn , 13 câu và 83 từ, theo thể tự do, vần diệu ngẫu hứng mà vẫn liền mạch, bắt vần lệch... khiến cho người đọc phải chú tâm đọc rồi nhìn xuyên qua từ ngữ xem tác giả muốn truyền tải gì đây?
Lời thơ mộc mạc như cách nói củ mì cù mì của nỗi lòng người trọn bổn phận,  phấn chấn chờ mong một cuộc giã từ đến chân trời mới, vì một cái gì tiếp nối mai sau của sự tuần hoàn bất diệt.
Hay nói khác đi là cách nhìn rất thoáng về sự ra đi là phần tiếp của Sinh là Diệt. Không lý luận, không phân tích tràng giang, không nắm tay hô hào.
Không gì cả . Lá đã xonh phần mình sau khi "Dâng chút xanh vàng bé nhỏ "thì:
"Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
Đó là nhân cách Phật của một tâm hồn Ngộ Phật tam không.
Cám ơn Đá Trầm tư cho ta  cái cảm giác thanh thản của sự kết thúc.
ta bắt chức lá thanh thản:
"Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
LỜI CHIẾC LÁ RƠI -
LÀ LÁ HÁT KHÚC VÔ THƯỜNG RIÊNG MINH TRONG BAO LA CHÍN CÕI.

Hat Cat 25/08/2017

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

LỜI THU

LỜI THU

Ta ủ trời thu giữa heo may
Thu lá khẽ lơi ấp đất gầy
Hồn thu ngan ngát hương thu lặng
Rượu đẫm men tình thu đắm say.

Ta nhặt ban mai ánh thu vàng
Lửa thu le lói sắc hồng hoang 
Đưa ai về lại thơ ngây ấy
Thu thoáng xôi xa, thoáng ngỡ ngàng.

Mưa rớt bờ vai thu bông lau
Tóc xanh ngày cũ đã phai màu
Vành tai gió gợn rơi giọt lạnh
Bóng lệch nhoà nghiêng thu đêm sâu.

Mây trắng mong manh, nắng  mơ màng
Mang mang vòm biếc nức hương lan
Tình loang loang sóng xô dào dạt
Mình nhé!
Cùng thu
 Ta sang ngang! 

Hat Cat

24/08/ 2016

CHỈ ĐẾN KHI CHẠM ĐÁY ĐẮNG NỖI BUỒN

CHỈ ĐẾN KHI CHẠM ĐÁY ĐẮNG NỖI BUỒN

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn.
mới chợt nhớ một mơ hồ vị ngọt.
Thu đên.
 thu tàn.
 trăng nhạt.
mây rũ buồn.
 đêm tái tê sương.

Chỉ đến khi chạm đắng dắng nỗi buồn
mới thấy khát khô chiều sa mạc.
mới thấy nhớ trong veo làn nước.
với vô cùng trảng nắng nóng bủa quanh.

Chỉ đến khi chạm đấy đắng nỗi buồn
lại da diết nhớ  vòng tay của mẹ
hơi thở ấm nồng, lời ru khe khẽ
nhẹ nhàng đưa ta vào lãng quên.

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn.
Mới tự biết vịn chính mình đứng dậy.


HÀ NỘI 05.02.2011

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

Đọc bài thơ LỠ ĐÒ của bác sĩ Phạm Công Hội

bác sĩ nhà thơ Phạm Công Hội là gạo cội, là CHỐT trung tâm của BÍCH CÂU THI QUÁN,  giò là BÍCH CÂU THƠ...Anh là người viết thơ từ rất sớm, thơ anh hóm, viết diễu thói hư tật xấu trên đời. Thỉnh  thoảng anh cũng làm thơ TÌNH và đây là một trong những bài thơ của anh mà tôi thích
Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, trong nhà
ĐỌC  bài thơ
LỠ ĐÒ của nhà thơ bác sĩ  Phạm Công Hội

Cửu An một dải đôi bờ
Sang sông ngày ấy đợi chờ dưới mưa
Đò đầy , nước xiết đẩy đưa
Đề ta ở lại nên chua chát tình
Bây giờ sông nước yên bình
Qua sông cầu bắc mà tình chưa xa 
Cửu An bảy hướng thuận hoà
Để riêng môt hướng phong ba giữa đời

Bác sĩ Phạm Công Hội  - Bích Câu Thơ
-----------------------     

Lời bình của Hat Cat Diệu Sinh 

Ai cũng chả có lần lỡ đò.
Nhưng
Sự  tiếc nuối cho chuyện lỡ đò để thành phông ba giữa đời thì chỉ có nhà thơ Phạm Công Hội chịu trận như vậy,
...
"Cửu An một dải đôi bờ"...
Dòng sông Neo ( Thanh Miện - Hải Dương) hiền hoà thơ mộng thế, con đò ngang tháng ngày rong  ruổi đi về đua đón bàn chân xuôi ngược. Bình an cho những chuyến đò, bình an cho sông nước, bình an dòng chảy mịn mềm... cho đủ chín lần Cửu An mà. Thế là thành tên gọi, thành thân thương mong nhớ đợi chờ, nhớn nhác ngóng trông... Trông mái chèo khua sóng, ngước theo con sào vun vút chống đẩy lòng sông đề nước rớt ướt đầm tay áo rớt lạnh qua ngực áo ai mà thấm lạnh lòng...
Cư thế... ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại năm, trăng lên trời lặn không ngưng nghỉ.

Thế mà
"Đò đầy nước xiết đẩy đưa
Để ta ở lại nên chua chát tình"... 
Lỗi tại con đò đầy? Lỗi lại dòng nước xiết? ... Dù có lỗi tại gỉ gi thì ta cũng vẫn dẫm châm trên bờ nhìn theo bóng hình ai đó trên con đò xa dần ... xa dần...
Lòng trách thầm ta không nhanh chân.  lòng oán hận sao con đò chật hẹp, rồi mơ hồ trách oán sang ai đó thờ ơ với ta... nó co cum lại, cuốn tròn lại thành sự chua chát tình.
CHUA CHÁT TÌNH - cụm từ đắt lạ, chỉ cần đọc đến nó là thấy vị đầu lưỡi tê rụt, khó chịu... một cảm giác mà chỉ có ai nếm trải như thất vọng, như nuối tiếc, như cắn dở mà nuốt không trôi.... nó cứ tắc ứ ỏ đó, ngang trái thản nhiên mà làm khổ cái miệng , cái lưỡi ngừoi trong cuộc....
Bay giờ thì " sông nước yên bình rồi, nhưng "qua sông cầu bắc mà tình chưa xa." thì cái cảm giác CHUA CHÁT TÌNH ấy hoá ra còn nguyên ven trong lòng ngừoi tiếc nuối.

"tình chưa xa" ... tình trong lòng đơn phương âm ỉ,  dấm dứt. nó như cắn như cấu... đau không ra đau, nhột không ra nhột, muốn gãi mà không biết chỗ, muốn cắt bỏ mà không biết chỗ nào, cứ ẩn , cứ hiện... cứ len lỏi cảm giác chua chát khó tả trong lòng kẻ tiếc nuối.
Rồi biết là đã muộn vì "Cửu An bảy hướng thuận hoà / Để riêng một hướng phong ba giữa đời"...
Khó tưởng tượng ra, một con đò đầy khiến ai đó lỡ đò, mà xiêu dạt, mà toé tung như vậy.
 Lỡ đò  không chỉ khiến CHUA CHÁT TÌNH mà còn dấy lên cơn bao. trong lòng ai ... rồi ghê gớm hơn, tàn phá hơn là khiến "phong ba giữa đời"... chỉ tụ một hướng thăm thẳm, dặc dài miên côi lầm lũi cho riêng người "lỡ đò " là ông.

Thế mơi thấy câu: " Người đâu gặp gỡ làm chl "@ (Nguyễn Du ) chẳng chỉ đúng riêng với trai xuân gái sắc, mộng mơ như
Thuý Kiều - Kim Trọng , mà với ông bác sĩ nghiêm nghị Phạm  Công Hội cũng đúng lắm thay!

Một bài thơ ngắn, cố tình không chấm phảy... từ ngữ thường ngày được chọn lọc như vô tình bê nguyên si vào thơ khiến cho người đọc thở dài, thấm cái chát, cái chua của tiếc nuối... cảm thấy phong ba cứ xoáy tròn một hướng dằng dai... mà buồn , mà tiếc, mà oán trách cái SỰ LỠ ĐÒ cùng tác giả.

Chỉ xin phong ba nhẹ đi thành cơn gió dịu dàng ru mát anh trên mọi nẻo, bác sĩ nhà thơ  Phạm Công Hội nhé!

Hay Cat 21/08/2017.

HOÀNG HÔN TÔI

HOÀNG HÔN TÔI 

Giá tê suốt cả cuộc người
Hoàng hôn tôi bện vành nôi tím bầm
Ru ngày ru tháng ru năm
Ru khô rơm rạ, ru mầm lúa khoai 
Ru cô đơn rẻo đê quai
Ru bờ cỏ rạc  ban mai úa vàng

... Cố ru cho cạn mùa tàn
Vẫn trống tênh bến trần gian một mình.
Hoàng hôn tôi mãi cong vênh
Cứ bầm tím những nổi nênh cuộc người...

Hat Cat
23/08:/2016

NỖI NHỚ

CẢ NHÀ ƠI...
(CÓ AI NHỚ GIỐNG TÔI KHÔNG
VU VƠ THÁNG BẢY CÕI LÒNG TRỐNG TÊNH)
mời các bạn chiêm nghiêm nhé!: NỖI NHỚ

Nỗi nhớ
Như đinh ốc rỉ
cùn mòn
xoáy vào tâm can
mủn tơi ký ức.

Nỗi nhớ
Chợt hư chợt thực
ảo mờ
thít chặt giấc mơ
rối tung năm tháng.

Nỗi nhớ
Ngọt ngào _cay đắng
Cô đơn em...
cuối trời!

"THẤU CẢM "

"THẤU CẢM "

Khi yêu 
em ngỡ 
anh - cao vút bầu trời
anh - mêng mang mặt đất
anh chắn sóng thần
anh che núi lật
Trời anh óng mật.
Đất anh nức hương.

Hết yêu
anh về phía cuối đường
Bóng nhỏ dần...lầm lũi thành hư ảo.
em thấy
Trời em không vướng víu
Đất em không vướng víu
trong lành bốn phía hoa bay
và ngày
ngày của em vàng nắng rây.
và đêm 
đêm của em trăng thanh ngọt lim
và tình
tình của em vẫn biếc sương trong.

... Không anh 
Đêm mịn nhung
Ngày xanh ngọc
và em
em bay bổng 
gió trời...

21/08/2017 









Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

CHUYỆN TẦM PHÀO

CHUYỆN TẦM PHÀO 

Một Ai: ngồi đuổi gió ngày
Ngất ngư dở dở ngây ngây... mặc đời. 
Che nón rách dấu miệng cười
Vươn dài cổ nghé cậu giời gọi mưa.

Một Tôi: ngồi gói nắng trưa
Chia làm đôi ngọn cỏ lùa ngách hang
Xắn  quần đi bắt cua càng
Vơ ào rác rến ném sang láng giềng.

Một Em: hai lúm đồng tiền
Chân mày lá liễu, lưỡi liềm mi cong
Môi thắm đỏ, má ửng hồng
Tôi và Ai... ngả nghiêng lòng đắm mê.

Một hôm gió lộng bờ đê
Mặc Ai, tôi rủ em về ...nhà  tôi!

THU

THU

Hạt vàng thu rắc nắng
Lá vàng thu rực cành
Tiếng vàng thu thánh thót
Tuổi vàng thu mông mênh

Mình bạc đầu bọt nước
Biển sóng mịt mù khơi
Ta trắng hoa lau suối
Rừng thẳm âm u giời
...
Heo may tình se lạnh
Chăn mây đắp chung đôi
Muộn thu tình sương khói
Hương thu dâng bờ môi.

Thu vàng ươm mầm nắng
Thu tình thắp lửa tim
Vòng tay thu nồng ấm
Bờ vai thu dịu êm....

NÓI VỚI NƯỚC MẮT

NÓI VỚI NƯỚC MẮT

 đừng trong veo 
đừng  mặn chát
nhoè nhoẹt tia nắng nhạt
bước cuối liêu xiêu.

đưng buốt nữa nỗi chiều
 đừng xé toang lá phổi
thân còm cõi lần mò bươm rách tối
nín lặng chờ sập đêm.

ướp băng tim
để thôi cồn cào  dạ
bởi muôn xưa nặng nợ
nên kiếp nghiệp này cùng kiệt nỗi đơi côi.

lạnh đời
xa mù bóng lẻ
Nước mắt sao mặn thế
 xót quặn lòng .

DIỄU MÌNH

TRỜI MƯA, TA TỰ DIỄU MÌNH...

Ta muốn bắt chước mèo
Dùng nước bọt lau liếm mặt
Kinh chết
Thử bao lần
bẩn lại bẩn thêm.
...
Lưỡi ta ngắn hơn
Ý nghĩ ta dài hơn
Nỗi đau dài hơn
Ta ba hoa, ba hoa... ba ba hoa...

Ta nhỏ như hạt cà
Biển đời như nồi canh thập cẩm
Già lập cập như trẻ con lẫm chẫm
70 tuổi rồi...
còn kịp bắt đầu không?

... Ta muốn làm phượng, làm công
Khoác bộ cách muôn màu rực rỡ
Nhưng trời trót sinh ta là cú
Biết sao đây?

... Lại muốn làm một kẻ bét nhè say
Nhưng ngặt nỗi là ta không uống rượu.

... Đành cam phận làm chim liếu điếu
Hót vô tư đời mặc nắng xuống, mưa lên!

Hay làm một chú ốc sên
Chậm sống, chậm ăn, chậm đi, chậm đến.
Thu lu vỏ một khi có biến
Ru an lành ta  
trong chảo mỡ  sôi! ...

Hehee...

Hat Cat
22/08/2016
..

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

NHẶT THU và lời bình cùng bài thơ của một bạn thơ đã mất

" Nhặt Thu "

Nương tay gỡ sợi thu vàng
Chợt thu xa cũ xốn xang ùa về.
Nhẹ nhàng thu... chút đắm mê
Bồng bềnh thu... gió bốn bề êm êm.

Nhặt sương thu gửi cho đêm
Nhặt nắng thu để ủ men rượu nồng.
Để hây hây má em hồng
Để thôi buốt giá mùa đông... những ngày.

Nhặt chiều ráng ngất ngây say
Nhuộm hoàng hôn tím đong đầy mộng mơ.
Nhặt mảnh trăng ghép câu thơ
Nhen đốm sao thắp lửa mùa phượng loan.

Nhặt biêng biếc sắc thu vàng
Giữ ngàn năm thoáng ngỡ ngàng.
cùng ai!    
*******+*+++*****
Nguyễn Thiện Dũng 21/08/2115

Nhặt Thu là bài thơ thật hay, chúc mừng Hạt Cát !
Nếu Cát không chê, xin gửi tặng Diệu Sinh hai khổ thơ ngắn về Thu :

LẬP THU
Trời đã xanh hơn, nắng cũng hiền
Mưa Thu nhè nhẹ, gió nghiêng nghiêng,   Ven hồ nước lạnh sôi tăm cá
Mấy chú ôm cần đứng chẳng yên?!...  

THU MÃN
Góc phố, cây bàng thay áo đỏ
Vườn sau, khóm cúc nhạt thưa bông
Heo may nhè nhẹ reo ngoài ngõ
Lãng đãng Thu qua trước cửa phòng ?!..

HOA SỮA với lời nối của một bạn thơ đã mất.


ngọt ngào.HOA SỮA

Ấp e hương sữa nhành xanh
Thoáng bóng anh, thoáng hình anh xa mờ
Giấc tình mơ, giấc hồn mơ
Sương mong manh
lọc
giot thu
ngọt ngào.

********

Tho Vuong

" Sương mong manh
   Lọc
   Giọt Thu
   Ngọt ngào "
Hương bay trong gió xôn xao
Ru hồn phiêu lãng, lạc vào ước mơ
Trời thu xanh ngát như thơ
Hương hoa sữa với hương thu ngọt ngào

Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

XÉ TRỜI


Hình ảnh có liên quan
XÉ TRỜI


Xé trời cho rục mùa Ngáu

Tung hê sạch bách nỗi đau nhân tình
Thoáng thôi. Ma khiếp quỷ kinh
Người - hay một lũ súc sinh dạng người?!


Trời vụn vữa đến mủn tơi

Nín hơi ngó xuống cõi đời. Trời run.
Trần gian lổm ngổm những con - 
Đen sì lòng dạ, tanh ngòm lương tri.


Cuộc người giành giật gầm ghè

Đây giơ vuốt sói, đấy nhe răng hùm.
..,,
Quặn đau trời rách, đất bươm.


Hat Cat

17/08/2016k

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

AI CÓ VỀ XƯA CŨ VỚI TÔI KHÔNG.


Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013


AI CÓ VỀ XƯA CŨ VỚI TÔI KHÔNG?

Lời thưa: tôi lớn lên với một man mác nỗi nhớ về miền quê đồng chiêm trũng " chiêm khê mùa thối" 
 Nhưng lại đắm chìm trong một " THÔN VÂN CÓ BIẾC CÓ HỒNG" của ông chú tôi - Ng. B. tưởng tượng ra mọi thứ đẹp như trong mơ.
Chiều nay ngồi nhớ quê xa, viết  lan man vài dòng về xưa cũ miền quê hư ảo của tôi.


Ai có về xưa cũ với tôi không?
 Sáng
 trèo sấu me, chiều hôm đuổi bướm
Quần lá tọa ống thấp cao hở rốn
Dây rút dài xủng xoẻng mấy đồng trinh


Mướt mồ hôi bụi đất lấm quanh mình
Áo vá méo xiên, khuy tà xộc xệch
Bàn chân lấm lem bùn nâu mốc thếch
Chỉ mỗi nụ cười răng sún nhỏen rõ tươi…


Không nón che, tóc đỏ quạch phơi trời
Da be bét vết gai cào, mây  xước
Ùm ùm ngụp ngòi nông đục nước
Vắt vẻo xem con sáo bắt rận trâu…
Mắt ngó lơ mây xanh biếc trên đầu
Tha hồ chơi khi nhà mình còn nóc,
Hả hê thấy cót, bồ sạch thóc
Không lợn gà, không mèo chó đòi ăn…
 

Ai có về xưa cũ với tôi không?
Rãi khoai sống lót lòng nơi bờ ruộng
Quả chuối xanh, lá chua me bứt trộm
Bày lá đa mở đại tiệc khao quân.

Ì oạp lội sông dây túm ống quần
Bắt hến mò cua tím đen  người vì rét
Nồi đồng méo lập lờ con cá lẹp
Cơm ghế rau…  đỏ lửa bữa ăn chiều.

Ai có về thời  xa cũ xóm nghèo
Nghe mái gianh nước mưa thấm dột
Nghe trắng băng sóng trào đồng nước lụt
Mái chèo que khô khốc gõ thang thuyền…

Nghe bèo rong tan tác gió mùa lên
Côi cút xóm chài sợi khói lam run rẩy.

Ai có về cũ xưa đông lẩy bẩy
Thân cò gầy xơ xác lũy tre
Nắng lửa táp ngang lá queo quắt vàng khè
Gió lào hun khô mịt mù đụn cát
Ruộng cày nẻ, cỏ xạm đen dập nát
Lúa nghẹn đòng rũ héo dưới gót chân
Những bước đi chai sạn lặng thầm
Nặng nhọc giữa khát khô mùa vụ…
*
Ai có về bình yên xưa cũ
Đồng xanh  mịn màng sóng lúa  dập dờn mây
Sân đình trăng sóng sánh giếng nước đầy
Lảnh lót trống quân cò lả
Đì đùng giao thừa pháo đỏ
Bánh chưng xanh rền,.. cây nêu gió đu đưa…

Hãy về với áo mớ ba mớ bảy sắc mận mơ
Nón quai thao, thắt lưng hoa lý
Kiệu hồng rước dâu, tóc đuôi gà vắt vẻo ngày nhị hỉ
Ríu rít hội làng vấn vít gió hương bay
Má ửng hồng, bát rượu nồng say…

Nghiêng ngả ổ rơm vàng bỏng nẻ rang vãi trắng.


Xuýt xoa xôi nếp thơm, bở tơi rổ khoai môn, mẹt sắn
Chí chóe tranh nhau sung chát, khế chua
Củ ấu ngậy bùi, khoai hẩm nước mưa
Nhem nhem... quà quê nghèo thơm thảo!
……….


Người lớn khôn, xưa cũ chìm hư ảo
Nhớ  tất cả... rồi tất cả như quên
Bạn bè ấu thơ lạ lạ quen quen ...

Có ai về cùng tôi thời xa cũ?!

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

NGÂU MÙA ĐỘC

NGÂU MÙA ĐỘC

Đứt quãng nhỏ to những giọt Ngâu
Nghe sao nghèn nghẹn lẫn âu sầu
Nhà tan Chức Nữ thôi canh cửi
Đất sụt Ngưu Lang hết đuổi trâu
Ô Thước trụi lông không cất cánh
Thanh Long gẫy cổ chả nghênh đầu
Ngân Hà tanh tưởi đầy bùn thải
Đẩu Xuất mịt mù đặc thuốc sâu.

Hat Cat
14/08/2016

THƠ VỤN

QUẤY QUÁ LUNG TUNG

Buồn

Buồn rơi từng mảng, từng tầng

Xé bung rèm của, bật tung chốt cài
Đường khuya tịnh vắng bóng người 
Âm thầm buồn cứ chơi vơi rắc sầu.


 Nhớ


Nhó ai mà lõm canh thâu
Trăng đêm mười tám vùi đầu giữa mây
Cám vàng bít chặt mặt rây
Rào rào trấu ráp vù bay rặm thềm.

Yêu


Một nửa ngày một nửa đêm
Biết đâu chân cứng đá mềm mà so
Khúc tình thẳng, đoạn đời co
ng lau trắng tóc phủ xơ vai gầy
Ông tơ ít tỉnh nhiều ngây
Buộc lần khân những đọa đày nợ duyên.

Chả thấy vui, rặt những phin!

Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

QUỲNH HOA

QUỲNH
 E ấp tinh khôi dấu mộng vàng
Lững lờ ngọn gió chợt xiên ngang
Mong manh cánh ngọc phô màu ngọc
Duyên dáng nhuỵ vàng đượm sắc vàng 
Ngây ngất hương quỳnh say Thiếu nữ
Ngà ngà trăng ánh quyến Tân lang
Thẳm sâu đêm lặng ru hồn lặng
Đắm đuối Đào nguyên chợt ngỡ ngàng.




l

HẠNH PHÚC



HẠNH PHÚC

Đơn sơ đến ngỡ ngàng
Hạnh phúc tôi - quỳnh hoa nở
Lá quỳnh màu mạ
Hoa quỳnh tinh khôi.

Khuya êm êm trôi
nhẹ nhàng áo xiêm tiên nữ
vô hình bước chân rất nhẹ
 ngan ngát hương trong, rất trong.

 mênh mông
ùa căn phòng bé nhỏ
trái tim rộng mở
đón bốn phương gió lộng về.

Đơn sơ
đơn sơ hạnh phúc đắm mê
chất chứa tình hoa cỏ.
Êm ả
êm ả niềm vui
dịu dàng đất và dịu dàng trời
nối vòng yêu ngây ngất
quỳnh hoa trong veo hương sắc
à ơi
ru
hạnh phúc
- Tôi.

Ngăm Quỳnh khoe sắc
10/08/2017