Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Đọc ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ

Hà Định
THẢNG THỐT HAO VƠI HẠ HUYỀN TRĂNG

Đọc ĐÊM HẠ HUYÊN KHÔNG NGỦ
của Hà Định

Giọt sương lạnh đầu thu
nhỏ xuống tay ta
Đêm hạ huyền không ngủ
Trăng mỏng như lá lúa
Nhuộm mơ màng sương đêm

Giọt sương lóng lánh lá non
Chùm Ti gôn bung trái tim hai nửa
Trời quang mây
Trời lặng gió
Sao nhấp nhánh đầy  đêm
Không ngủ được
ta thức với trăng

Lại nghĩ về em
Rất gần mà xa quá

Em trong trái tim tôi
vẫn hồng tươi thắm đỏ
Nhưng nhịp yêu sao thảng thốt
Bơ vơ !
Em ở đâu trong nỗi mong chờ  ?
Con đường gập ghềnh
vẫn nghiêng về bốn phía !

Trời đã rạng
Đêm hạ huyền không ngủ
Em có thức cùng ta
và Trăng ?

              Đêm ko ngủ 19/ 8/2017.     TC
-------/-/----/-/----/-------//----

Hà Dịnh -THẢNG THỐT  HAO VƠI HẠ HUYỀN TRĂNG
Hat Cat Diệu Sinh

Lời thưa Hà Định là chủ ran fb hà định , quê Thanh Ba Phú thọ. Anh làm thơ không nhiều, thường vè tâm tư tình cảm riêng mình và một số thơ về thế sụ
Chưa được hân hạnh quen biết tác giả , nhưng  thấy bài thơ ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ có nhiều ý tư rất ... THƠ  , nên mạo muội nhận xét đôi lời

Tuổi trăng hạ huyền và tháng ngày cũng trăng hạ huyền.
Hà Định dùng hình trăng hạ huyền khuyết thiếu lá lúa mong manh để nói về tháng ngày hao vơi cuối nẻo của mình. Một nét đẹp như giọt nước cuối rớt trên tàu lá thời gian vô định...
Trong veo, se se, chút tinh khôi đất trời là "Giọt sương lạnh đầu thu nhỏ xuống tay ta"... không vô tình đâu nhé, vì nếu vô tình nó đã rơi... đã rớt... chứ không "nhỏ" thế này. Có cái gì đó như trời định, như mệnh định đã  cố tình " nhỏ "- là cách ban tặng cho người may mắn nào đó giọt hữu hình long lanh từ những vô hình đất trời mang mang kết tinh trong tĩnh lặng. Có cái gì đó loé lên sự hồi sinh, như hy vọng non tơ để cho hồn ai về lại thượng huyền lá lúa trăng " mơ màng sương đêm"...
Khổ thơ ảo huyền mơ mộng, ảo huyền hy vọng " lóng lánh lá non"
Bỗng rung rung : "Chùm Ty gôn bung trái tim hai nửa "... Sự hụt hẫng đột ngột khiến người đọc như rơi vào nỗi nhức đau vỡ nát hiện hữu...

Giá mà đêm âm u, giá mà trăng nhạt mờ... thì cái xám đen nhập nhèm đêm sẽ phần nào chắn che bớt nỗi đau... nhưng đằng này " Trời quang mây /trời lặng gió / sao nhấp nhánh đầy đêm " như trêu ngươi như cợt đùa nỗi thất vọng của kẻ chông chong không chợt mắt, thức tận  sau khuya, là khi đêm sắp qua và ngày sắp rạng
... Lẽ tự nhiên, Vào cuối tháng, trăng hạ huyền xuất hiện đã là tàn canh... Người không ngủ thức cùng trăng đến tàn canh . Một mình thức tàn canh! Thức tàn canh... để " lại nghĩ về em", mà cơ khổ . "em" của ai đó lại như thật như mơ " gần mà xa quá" không biết mãi phương trời,  góc biển nào đây?
   Cái gần như với được  vì nàng ở trong tim " hồng tươi thắm đỏ" , gần như máu thịt, gần như hơi thở của người viết thơ. "em " - gần như một thực thể gắn kết, đã  như là thực thể gắn kết.
nhưng...
lại nhưng...
 người viết lại thốt lên " Bơ vơ" . Ôi... sự mông lung thật giả trong hình bóng "em" thật khôn lường,  là dẫn dắt tất yếu của " nhịp yêu thảng thốt" mà thôi. Rồi người đọc bỗng thở hắt ra, như hụt hơi... khi thấy tác giả lúng túng, thảng thốt ngác ngơ không biết " Em ở đâu trong nỗi mong chờ"?
... Tình yêu thường ở ngoài luật đời, không có thương lượng và sự công bằng... Nó luôn ẩn giấu một cái gì đó rất mơ hồ, rất lạ, bất chấp quy luật, bất chấp đạo lý và ước lệ xã hội, nhưng lại rất thật, mà người đời bất lực không sao nắm bắt được, dù là trong hay ngoài cuộc.
 Nó là một trạng thái, một hiện tượng, một phát sinh ... nhiều khi không cần có đối tượng, cũng không nhất thiết phải có đối tượng, hay sự hưởng úng hoặc sự đáp đền của đối phương.
Nó cứ thế, theo quy luật riêng của nó, quy luật bất thành văn, quy luật KHÔNG CÓ QUY LUẬT NÀO hết... nó phi lý và nhiều khi không có thật. Nó là sản phẩm của tâm thức, nó đánh lừa con ngưới, nó tạo ra ảo ảnh và dẫn dắt con người ngụp lăn trong ảo ảnh. một hạnh phúc không có thật, một bất hạnh không dễ thoát ... Tâm can con người, tấm trí vả cả tâm thức nữa chìm đắm trong mênh mang ảo vọng - trong cái cảm giác về tình yêu khi lâng lâng, khi bóp nghẹt trái tim người,
Không có khái niệm sai đúng, không để ý tới bất kỳ một rào cản, cách biệt nào trong xã hội. Tình yêu cứ ương bướng và ngạo nghễ  tồn tại như  thách thức con người , Cái vô lý thành có lý, cái không thể như có thể...
Dù được tác giả  nhấn mạnh " con đường gập ghềnh... nghiêng về bốn phía". trong khi con đường  vốn chỉ có hai chiều xuôi ngược, chỉ có hai phía phải trái. Sự ngoa dụ " nghiêng về bốn phía quả là đắt và đã rất thành công khi nói về tình yêu hư ảo... "Bốn phía... nghiêng" ... cái nghiêng báo hiệu cho sự trơn trượt đỏi vỡ, cho một kết quả không mấy chắc chăn, lại rất chông chênh của một hy vọng vào một điều nghĩ là
 thật mà không có thật... nghe thật xa xót day dứt.
...
Nhưng người viết vẫn hy vọng, không phải hy vọng " em" nhớ đến mình, "em "đến với mình, mà chỉ dám hé một chút mơ hồ gợi mở "
Em có thức cùng  ta/ và trăng? "
Khổ cuối đọc lên sao thấy mủi lòng, tồi tội cho tình yêu ấy của họ,
khi " nhịp yêu" của họ " thảng thốt" bất định, không yên, khi bàn chân chân họ bước lên " con đường gập ghềnh / nghiêng về bốn phía" ...  rất không có bảo đảm sự về đích.
  Một bài thơ thành công khi ý nhị diễn tả sự day dứt mong chờ, sự hy vọng mong manh về một tình yêu "bơ vơ " trong đêm "trăng hạ huyền" hao vơi trống trải .
Từ ngữ giản dị, câu tứ  tự do buông theo những thổn thức lay động riêng cho một ngóng trông từ đáy thẳm về một tình yêu thánh thiện gập ghềnh mơ hồ như có như không...
Người gieo vần hình như vẫn hy vọng, khắc khoải hy vọng... mà dù dè dặt hy vọng đi nưa nhưng lại
không kém phần mãnh liệt, tin tưởng

ĐÊM HẠ HUYỀN KHÔNG NGỦ là bài thơ hay về ý và tứ. Nó gây được bất ngờ trong các đoạn nối tiếp nhau không rơi vào sáo rỗng nhạt nhẽo ...

Hat Cát 24/08/2017

Không có nhận xét nào: