Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Đọc LỜI CHIẾC LÁ RƠI của ĐÁ TRẦM TƯ -

Hat Cat Diệu Sinh đọc  LỜI CHIẾC LÁ RƠI
của ĐÁ TRẦM TƯ

Lời thưa Đá Trầm tư ( Phạm Văn Nam ) là người Phật Tích ( Băc Ninh ) ham viết , được dân trong vùng đặt cho tên " Văn Hào Phật Tích". THơ ông có những nét THIỀN ẩn dấu ... Xin giới thiệu một trong những bài này

LỜI CHIẾC LÁ RƠI:
Có thể vô tình,bạn sẽ không nghe
Cái tiếng gió đưa sao mà nhẹ
Và tôi chỉ chờ có thế
Rơi...
Se sẽ thôi, từ giã bầu trời,
Lưu luyến chút, lượn lờ một chút...
Rồi cứ thế, tôi tan vào lòng đất
Hóa nhựa đời, theo rễ đến chồi non
Chẳng chi li đong đếm những mất còn
Mùa đi-đến, tuần hoàn, fận lá
Dâng trời đất chút xanh vàng bé nhỏ
Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!

-----------------------------

"LỜI CHIẾC LÁ RƠI" - LÁ HÁT KHÚC VÔ THƯỜNG
..,
Có ai nghe lá rơi, có ai đợi lá rơi? Không ư? Hay có nhỉ?
Hờn dỗi lá thốt lời "...bạn sẽ không nghe..." cho ai đó vô tình lơ đãng
không nghe thấy, không cảm thấy sự chuyển dịch vô thanh của muôn loài trong khoảng không hữu hạn quanh mình...
Luân hồi quy luật muôn đời không thay đổi. Sinh - Diệt . Người ta chờ một búp non nứt chồi, một nụ hoa he hé, một sợi nắng ban mai một hoa tuyết bay trong sớm lạnh, một lọn băng buốt giá long lanh mặt giời...khi hừng đông rực rỡ , lúc nắng vàng trải dài, và khi gió rung những nhịp ty trúc huyền cầm vi vút..
Lá thì khác.
Lá chờ gió để... rơi!
"Cái tiếng gió đưa sao mà nhẹ
Và tôi chỉ chờ có thế
Rơi..."
Chấp nhận sự  từ giã cuộc sống như một niềm mong đợi, nhẹ nhàng và có phần thi vị. Chờ sự
ra đi cuả mình một cách hân hoan như chờ đón một tất yếu để lên đường tiếp nối vô thường xoay vòng định mệnh.
   Sự chấm dứt - hay nói khác đi là sự giã từ cuộc sống, - là cái chết  được tác giả miêu tả như một sự mong đợi háo hức, khiến cho xung quanh phải tò mò ao ước...

Không tiếc nuối sao, lá ơi?
Có đấy!  nhưng nhẹ nhàng và cẩn trọng, lại có gì như thơ, một chút gì đó như đi lĩnh thưởng, nó nhẹ nhàng, hí hửng thơ ngây như con trẻ có quà,
như hơi thở kèm theo nụ cười dí dỏm thoả mãn trong sâu thẳm đáy lòng ..."se sẽ thôi... / từ giã bầu trời, /Lưu luyến chút, lượn lờ một chút..."
... Trân trọng cái chết, coi đó là sự chấm dứt cái cũ kỹ già nua và đón nhận sự hồi sinh tươi mới cho những ngày mới của những mầm sống mới...
..."Rồi cứ thế, tôi tan vào lòng đất
Hóa nhựa đời, theo rễ đến chồi non"
Cách nhìn cuộc đời thuận lẽ tự nhiên, chấp nhận sự tuần hoàn sinh mệnh như nó vốn như thế là cách nhìn của Phật. Không có buồn thương tiếc nuối khi lá rời cành, không có sự vô vọng lâm ly khi xa cội sống.
Lá thản nhiên hát khúc vô thường của một tâm Ngộ Đạo vô thường...
" Dâng trời đất chút xanh vàng bé nhỏ
Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
Với một bài thơ ngắn , 13 câu và 83 từ, theo thể tự do, vần diệu ngẫu hứng mà vẫn liền mạch, bắt vần lệch... khiến cho người đọc phải chú tâm đọc rồi nhìn xuyên qua từ ngữ xem tác giả muốn truyền tải gì đây?
Lời thơ mộc mạc như cách nói củ mì cù mì của nỗi lòng người trọn bổn phận,  phấn chấn chờ mong một cuộc giã từ đến chân trời mới, vì một cái gì tiếp nối mai sau của sự tuần hoàn bất diệt.
Hay nói khác đi là cách nhìn rất thoáng về sự ra đi là phần tiếp của Sinh là Diệt. Không lý luận, không phân tích tràng giang, không nắm tay hô hào.
Không gì cả . Lá đã xonh phần mình sau khi "Dâng chút xanh vàng bé nhỏ "thì:
"Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
Đó là nhân cách Phật của một tâm hồn Ngộ Phật tam không.
Cám ơn Đá Trầm tư cho ta  cái cảm giác thanh thản của sự kết thúc.
ta bắt chức lá thanh thản:
"Vẫy trên cành, đợi gió, để rồi...
Rơi!"
LỜI CHIẾC LÁ RƠI -
LÀ LÁ HÁT KHÚC VÔ THƯỜNG RIÊNG MINH TRONG BAO LA CHÍN CÕI.

Hat Cat 25/08/2017

Không có nhận xét nào: