Giời ơi!
Tôi gọi Giời sao Giời chả thưa
Đổ rát bỏng nồng oi nắng hạ
Vô tình hanh khô cạn tình bặt gió
Toát mồ hôi đường phố lúc tan ca.
Ai trùm khăn bịt mặt phố Thái Hà?
Không nhận ra khuôn xưa nét cũ
Mái tóc bồng xẹp dí sùm sụp mũ
Măt kính đen sì che lấp ánh long lanh...
Một thuở chưa xa...
Thành phố thanh bình
Mơ màng sương mai hò hẹn
Chiều Hồ Gươm lững lờ tia nắng nhạt
Thong dong chiều xe đạp đón đưa nhau.
,...
Nhớ ngày nảo nao...
Vô tận người rắn rồng quanh dập nát đống rau
Mớ cá lẹp tanh nồng mê rổ rách
Bạc mặt gạo mì... Méo mồm chất đốt
Tháng lại ngày... tủn mủn rách phiếu tem.
Mùi hôi chợ chiều chôn vùi tuổi thanh niên và cả vị thành niên
Nanh nọc lấn chen hôi mù chấy rận
Già dạy trẻ ép đời cam phận
Bố dạy con phải đo đắn nụ cười...
...
Khi còn ngây thơ tôi đã gọi Giời
Nỡ đầy đọa má hồng khóc mếu
Cõi nhân gian trầm kha như đá địu
Mà vẫn tin rồi xán lạn mai ngày...
Chợ bây giờ ê hề thịt cá chất đầy
Rau non mỡ... Quả ngổn ngang xanh đỏ
Ăn cũng chết mà không ăn cũng dở
Con người vật vờ ô nhiễm kiếp lầm than!...
Hà Nội tôi yêu...
Yêu Thu rải lá vàng
Yêu hoa sấu trắng ngà hè vắng
Yêu hương sữa nồng nàn đêm lặng
Yêu rực hồng phượng vĩ tuổi ngây thơ.
Hà Nội tôi yêu ...
Những khao khát hẹn hò
Trăng vàng rắc Tây Hồ sương khói
Thầm thì gió sông Hồng mát rượi...
Vui trộn buồn bao năm tháng đói no.
Hà Nội tôi yêu có cha mẹ ông bà
Có bè bạn tuổi thơ me sấu
Có hồi hộp những mùa thi rớt đậu
Hoa mướp vàng câu ếch dấu khăn tay...
Hà Nội tôi....
Tóc bạc chiều nay
Dằng dặc niềm thương, cồn cào nỗi nhớ!
Tôi cất tiếng gọi Giời, mà Giời xa quá
Sao chả mưa dịu dàng cho Hà nội mát,