KHÔNG THẬT
Dù biết rằng không phải thật
Mà sao đằng ấy vẫn tin
Tình tình đong đưa ánh mắt
Lời lời thổn thức con tim.
... Tiếng cú rúc đêm đau rát
Trăng sao nhớn nhác đi tìm...
Cứ ngỡ hồn trời, linh đất
Thiêng liêng tụ tiếng tơ đồng
Hoá lùng bùng lùm cỏ dại
Hoang toàng đồng vắng trống không.
Là giả mà như không giả
Ngọt ngon lọt tuỷ, thấu xương.
Long lanh như châu như ngọc
Thơm thơm như phấn như hương...
Chợt thấy tức cười đằng ấy
Khôn ngoan rơi hết ngoài đường.
HatCat11/02/2017
Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017
ĐỌC THƠ HAT CAT ( Hoàng Xuân Hoạ)
HẠT CÁT GÀO THÉT TRONG CÔ ĐƠN TÌM MẸ VÀ TÌM MÌNH
“Ai bảo bạn rằng có gì đó sai trong việc buồn? Thực tế thì nỗi buồn mới cho bạn chiều sâu. Tiếng cười là nông; hạnh phúc chỉ là bề ngoài. Nỗi buồn thấm vào từng chiếc xương, thấm vào tủy. Không có gì sâu bằng nỗi buồn…”
(Rajneesh – nhà thần học Nhật)
Trên bìa tập thơ màu tím Huế với ba dòng tên: Bùi Cửu Trường, Hạt Cát, Diệu Sinh(*). nếu không là người quen biết chị từ trước sẽ nhầm, nghĩ là thơ của ba tác giả. Vâng, chị là Bùi Cửu Trường - tên khai sinh; Hạt Cát - bút danh một trang blog của chị; Diệu Sinh - là pháp danh quy y tam bảo do nhà chùa đặt (chắc thế). Có thể tạm hiểu về chị bằng ba giai đoạn làm nên ba cái tên kể trên cũng vui: Bùi Cửu Trường của một thời thiếu nữ xanh xa, một thời học hành để thành cô bác sĩ mát tay của bệnh viện 108; Hát Cát, là bút danh viết báo, viết về những loài cây thuốc, làm thơ đăng blog. Kẻ viết những dòng này may mắn được quen biết chị đâu như từ quãng năm 2009 – 2010 trên trang blog 360.yahoo.com. Tiếc là trang blog đó đã đóng cửa tháng tư năm 2012, nên cùng nhau chuyển “nhà” sang trang blogspot.com và Facebook để sáng tác và hàng ngày đọc văn thơ của nhau, chia sẻ cùng nhau. Vì: hình như tất cả đã nghiện internet, giờ là nghiện Fecaboook đến khó bỏ. Xin không dài dòng nữa, mà đi vào trọng tâm bài việt này - về thơ của chị.
Thơ Hạt Cát đọc mướt mà, mang hồn truyền thông đậm nét và hoài hoài tâm trạng buồn. Buồn và cô đơn như nắng, như gió, như mặt trời, như mắt trăng ngày lặn xuống, đêm ngoi lên, hết mờ sang tỏ quay vòng cùng vũ trụ, cùng thơ như một nhu cầu tự thân; lòng không buồn(lời chị) nhưng chị viết về nỗi buồn làm người đọc thấy chị buồn như chảy nước:
-Gió thu tan tác mây thu
Mảnh trăng thu khoác sương mù mong manh
Đã đành cung quảng lạnh tanh
Giá băng thôi cứ giá băng ngàn đời...
(Xin làm chiếc là vàng rơi)
Con người là một khối cô đơn, một khối buồn, khối buồn ấy là tảng băng ngầm bản thể. Nỗi buồn cũng có bản thể của nó, nó luôn hoạt động ở góc khuất tâm hồn nên chúng ta phải chấp nhận nó, sống chung với nó. Nỗi buồn qua những cảm xúc sau: lo âu, nghĩ ngợi, giận giữ, thất vọng, tuyệt vọng, khổ đau… khát vọng. Khát vọng cũng là một nỗi buồn. Đang vui đấy, cười đấy, hát đây nhưng buồn cũng ngay tại đấy. Ngay khi đang vui, một tin gió, tin mây vô tình nào đó mang dáng dấp nỗi buồn ập đến thì dù vui mấy, hạnh phúc ấy cũng bị dập tắt và thay thế nỗi buồn vào. Nếu nhà thơ biết tận dụng những nỗi buồn của mình biến thành sản phẩm thi ca chắc chắn sẽ làm lên cái đẹp. Thực tế thì nỗi buồn tạo ra chiều sâu cho tâm hồn. Nếu không có tâm trạng buồn, chúng tôi tin là Hạt Cát không viết mấy câu thơ như này:
-Nếu bây giờ em lại yêu anh
Em sẽ không còn là em nữa
Như trâu vác ách cày è cổ
Em nai lưng trả nợ duyên mình!
Nếu bây giờ em lại yêu anh
Em sẽ thành lặng câm chiếc bóng
Khua khoắng chổi rơm cùn gẫy cán
Em lùa mù mịt bụi tháng năm…
Người Nhật có câu : “Bóng tối tuy tối, ngược lại bóng tối cũng rất đẹp”. Trong đời sống con người, hàng ngày, hàng giờ có bao nhiêu chuyện hên xui ấp đến làm ta sung sướng và cũng làm cho nỗi buồn dâng cao. Chính nhà thơ là người đối diện với nỗi buồn nhiều nhất, quyết liệt nhất:
- Chuyện thì chẳng đáng gì đâu
Chỉ cần thoáng bận... Lỡ nhau dễ dàng
Bao nhiêu chằng chịt dọc ngang
Chuyện làng xóm, chuyện họ hàng, chuyện riêng...
(Chả thể nào)
Thì ra cái gì cũng làm thi sĩ Hạt Cát buồn được: “Bao nhiêu chằng chịt dọc ngang/ Chuyện làng xóm, chuyện họ hàng, chuyện riêng...”. Đó là nỗi buổn 12h ban ngày. Còn về đêm thì sao?
Nó đây:
- Cuốn theo mỏng mảnh cành hoa
Thẫn thơ gió đến canh ba vẫn buồn.
Gượng cười nén giận giấu hờn
Run run em nhặt hoàng hôn một mình
Dừng chân đếm ngói mái đình…
(Thôi em, trang 103)
Sao thế nhỉ? Thường thì khi đi lễ chùa là lúc lòng tịnh, rũ sạch nỗi buồn để chiêm ngưỡng cửa Phật. Mà ở đây, trước cửa chùa chị vẫn nỗi buồn vương theo:
- Sắm sanh khăn áo lên chùa
Hai tay em hứng giọt mưa lạc loài…
Buồn đến thế này nên chị muốn Đổ Buồn Đi:
- Gánh buồn đem đổ xuống sông
Sông bị nghẹn dòng… sông khóc tỉ ti…
Không rõ sông khóc hay người khóc? Có lúc đọc xong tôi gọi điện thoại hỏi sao viết buồn vậy? Chị trả lời là ai viết chứ không phải tôi, tôi chỉ gõ bàn phím hộ, do ai đó đọc vào tai mình? Chuyện một đấng thần linh làm thơ xong đọc vào tai cho người trần ghi chép chẳng riêng gì nữ sĩ họ Bùi, mà nhiều thi sĩ nổi danh khác, khi được hỏi về “bếp núc" thơ ca cũng từng nói vậy về những bài thơ xuất thần đặc sắc của họ.
Thôi thì chúng ta cứ tin lời nữ sĩ họ Bùi vậy.
Khi làm thơ, người ta cô đơn để viết. Người cô đơn ngồi viết trong cô đơn thì nỗi cô đơn sẽ nhân lên gấp bội và từ đó mà sinh ra những câu thơ “gào thét” chăng:
- Buồn gì, buồn đến thế này!
Buồn từ rốn bể, chỏm mây buồn về.
Khi định hình được nỗi buồn từ rôn bể chân mây buồn về, người buồn ấy chuyển kênh sang Triết Lý Vụn:
-Xung quanh: nhôm nhoam đã cuội
Nhủ rằng: ngọc bích lung linh…
(Triết lý vụn)
Triết lý vun xong thấy vẫn còn buồn nên chị đã đem buồn ra xé:
- Em cứ nhẩn nha xé nỗi buồn từng mảnh
Nỗi buồn thành đám bụi mờ
Dính chặt mảnh đời lam lũ câu thơ
Em ném buồn vào lửa…
(Xé buồn)
Xin dừng lại ở đây, không bàn thêm về nỗi buồn nữa. Vì nỗi buồn trong thơ chị trích mãi, dẫn mãi vẫn còn… dài dài nhiều nên chúng tôi xin nhường lời cho những ai đã có tập thơ Bùi Cửu Trường – HẠT CÁT - Diệu Sinh- trong tay tự cảm thụ thêm…
Xin bàn về mảng thơ khác của chị. Mảng thơ viết về mẹ.
- Khi bời rối là khi cần tĩnh lặng
Ta neo mình dưới đáy trái tim ta.
Khi cô đơn đến tận cùng hoang vắng
Ta lại thương đến quặn ruột mẹ xa.
Biết vô thường muôn đời dâu bể
Nhưng ta không đối diện nổi chính mình
Không công nhận mẹ yêu giờ như thế
Một lặng câm không còn nữa dáng hình.
Mẹ một mình đi về cuối cõi
Ta lưu đời chìm nổi lênh đênh.
Mai con cháu đưa mẹ về vĩnh cửu
Ta thấy lòng hơ hoác trống tênh
Biết hình hài chỉ là giả tạm
Mà với ta mẹ là sự vẹn nguyên.
Mẹ yêu hỡi...
Huỷnh tuyền xa xôi lắm
Mẹ ở đâu?
Ơi mẹ dịu hiền?!
(Mẹ ở đâu)
Bài thơ chúng tôi dẫn trên đây là lấy từ trang mạng FB Hạt Cát Diệu Sinh của chị. Bài này chị mới làm chua in trong tập thơ đã xuất bản kể trên. Lần tìm những bài chị viết về mẹ đã in trong tập. Bài đầu tiến tôi gặp là bài Về Quê Tối Với Mẹ. Với bốn câu mở đầu:
- Dắt em lủi thủi con đi
Mặt trời chìm xuống chân đê. Tối rồi!
Mịn màng ngọn cỏ non tươi
Lúa thu ngậm sữa cuối trời xa xa…
Mặc dù đã đọc bài Mẹ Ở Đâu và biết rõ mẹ chị không còn nữa nhưng khi đọc khổ thơ đầu Về Quê Tối Với Mẹ, lòng tôi vẫn hý hửng tưởng người mẹ rất đỗi yêu thương của chị vẫn ở quê để chị cùng em dắt nhau về thăm. Những câu sau đó chị tả về cảnh vào đêm ở quê hương với hình ảnh: “Hương đồng ngan ngát chiều tà/ Trăng thượng tuần chải chiếc lược ngà ngọn tre… Ruộng bờ rậm cỏ, lối quê xám mờ/ Bến cầu ao cũ. Mẹ kìa!”… Những tưởng chị nhìn thấy mẹ đang đứng giữa sân đón mình. Nhưng không phải, mà là chị vừa đi vửa tưởng tượng những hình ảnh của mẹ từ ngày xưa hiện về trong tâm thức lúc chị cùng em trên đường về quê.
Về Quê Tối Với Mẹ, một bài thơ khá cảm động.
Bài: Đồng Không Quê Ngoại, thể song thất lục bát, một bài thơ với nhiều ẩn ức. Cùng như hàng triệu gia đình khác trên nữa nước, từ sông Bến Hải trở ra vừa được giải phóng năm trước thì năm sau, năm 1956 cơn bão CCRĐ từ đâu tràn về khắp nơi, quét qua làm cả gia đình bên ngoại bay đi. Biến thiên của thời cuộc ấy bỗng nhiên tàn phá tan nát cả một gia đình.
Bài thơ này khi chị đăng lên blog, một độc giả đọc xong đã có đoạn lời bình khá xúc động: “Đọc xong Đồng Không Quê Ngoại, với phản xạ tự nhiên của một lão nông trải qua nhiều bất hạnh, là nhân chứng của CCRĐ và đặc biệt là đã biết sống chứa chan tình người; Tôi - Hải Âu đã ấp tác phẩm lên tim mình mà ngân ngấn nước mắt, mà thổn thức, mà đồng hành chia sẻ cùng tác giả…”.
Không rõ năm 1956 ấy, người ta nhập cảng từ đâu về cuộc CCRĐ khiên cưỡng gây ra bao thảm cảnh:
-Ao nước rộng ngày xưa câu cá
Vườn dọc ngang trĩu quả xanh cây
Thế mà… lại hoá trắng tay.
Nhà mình từ bấy đến nay… không nhà.
Cái sân họ xé ba, chia bảy
Mấy căn nhà họ lấy đem đi
Thắt lưng tần tảo sớm khuya
Tai bay vạ gió chuốc về bỗng dưng...
Một việc làm vô lối đã gây ra những nanh nọc tai trời ách nước ấy xin nhường cho lịch sử sau này soi sáng, phán xét, người trần mắt thịt như chúng ta cứ thương thức thơ, bàn về thơ cho lành.
Không những Bùi Cửu Trường “moi móc” từ gan ruột mình ra những nỗi buồn lòng, buồn tình đầy trải nghiệm chưng cất thành thơ mà chị còn “nhập cảnh” những nỗi buồn từ những hoàn cảnh, cảnh ngộ mà chị quan sát được:
- Chồng không về, con cũng không về…
Cả dâu rể đều không trở lại
Ngôi nhà trống trải.
Mâm cơm bữa nào cũng trắng xóa nỗi đau
Đắng lòng nhìn bát đũa không
Bát đũa những người ra trận…
Không về!
(Tái tê - trang 41)
Qua thơ Bùi Cửu Trường, người đọc thêm hiểu về phụ nữ Việt nam nói chung, người mẹ Việt Nam nói riêng ở phương diện nào họ cũng thua thiệt và khổ đau. Sự khổ đau của họ là do đâu tạo ra, do ai tạo ra thật rất khó lý giải. Mà thơ thì cần gì dài dòng lý giải, chỉ gợi thôi là đủ!
HOÀNG XUÂN HOẠ
Xuân Ất Mùi
- NXB Văn Học - 2013
“Ai bảo bạn rằng có gì đó sai trong việc buồn? Thực tế thì nỗi buồn mới cho bạn chiều sâu. Tiếng cười là nông; hạnh phúc chỉ là bề ngoài. Nỗi buồn thấm vào từng chiếc xương, thấm vào tủy. Không có gì sâu bằng nỗi buồn…”
(Rajneesh – nhà thần học Nhật)
Trên bìa tập thơ màu tím Huế với ba dòng tên: Bùi Cửu Trường, Hạt Cát, Diệu Sinh(*). nếu không là người quen biết chị từ trước sẽ nhầm, nghĩ là thơ của ba tác giả. Vâng, chị là Bùi Cửu Trường - tên khai sinh; Hạt Cát - bút danh một trang blog của chị; Diệu Sinh - là pháp danh quy y tam bảo do nhà chùa đặt (chắc thế). Có thể tạm hiểu về chị bằng ba giai đoạn làm nên ba cái tên kể trên cũng vui: Bùi Cửu Trường của một thời thiếu nữ xanh xa, một thời học hành để thành cô bác sĩ mát tay của bệnh viện 108; Hát Cát, là bút danh viết báo, viết về những loài cây thuốc, làm thơ đăng blog. Kẻ viết những dòng này may mắn được quen biết chị đâu như từ quãng năm 2009 – 2010 trên trang blog 360.yahoo.com. Tiếc là trang blog đó đã đóng cửa tháng tư năm 2012, nên cùng nhau chuyển “nhà” sang trang blogspot.com và Facebook để sáng tác và hàng ngày đọc văn thơ của nhau, chia sẻ cùng nhau. Vì: hình như tất cả đã nghiện internet, giờ là nghiện Fecaboook đến khó bỏ. Xin không dài dòng nữa, mà đi vào trọng tâm bài việt này - về thơ của chị.
Thơ Hạt Cát đọc mướt mà, mang hồn truyền thông đậm nét và hoài hoài tâm trạng buồn. Buồn và cô đơn như nắng, như gió, như mặt trời, như mắt trăng ngày lặn xuống, đêm ngoi lên, hết mờ sang tỏ quay vòng cùng vũ trụ, cùng thơ như một nhu cầu tự thân; lòng không buồn(lời chị) nhưng chị viết về nỗi buồn làm người đọc thấy chị buồn như chảy nước:
-Gió thu tan tác mây thu
Mảnh trăng thu khoác sương mù mong manh
Đã đành cung quảng lạnh tanh
Giá băng thôi cứ giá băng ngàn đời...
(Xin làm chiếc là vàng rơi)
Con người là một khối cô đơn, một khối buồn, khối buồn ấy là tảng băng ngầm bản thể. Nỗi buồn cũng có bản thể của nó, nó luôn hoạt động ở góc khuất tâm hồn nên chúng ta phải chấp nhận nó, sống chung với nó. Nỗi buồn qua những cảm xúc sau: lo âu, nghĩ ngợi, giận giữ, thất vọng, tuyệt vọng, khổ đau… khát vọng. Khát vọng cũng là một nỗi buồn. Đang vui đấy, cười đấy, hát đây nhưng buồn cũng ngay tại đấy. Ngay khi đang vui, một tin gió, tin mây vô tình nào đó mang dáng dấp nỗi buồn ập đến thì dù vui mấy, hạnh phúc ấy cũng bị dập tắt và thay thế nỗi buồn vào. Nếu nhà thơ biết tận dụng những nỗi buồn của mình biến thành sản phẩm thi ca chắc chắn sẽ làm lên cái đẹp. Thực tế thì nỗi buồn tạo ra chiều sâu cho tâm hồn. Nếu không có tâm trạng buồn, chúng tôi tin là Hạt Cát không viết mấy câu thơ như này:
-Nếu bây giờ em lại yêu anh
Em sẽ không còn là em nữa
Như trâu vác ách cày è cổ
Em nai lưng trả nợ duyên mình!
Nếu bây giờ em lại yêu anh
Em sẽ thành lặng câm chiếc bóng
Khua khoắng chổi rơm cùn gẫy cán
Em lùa mù mịt bụi tháng năm…
Người Nhật có câu : “Bóng tối tuy tối, ngược lại bóng tối cũng rất đẹp”. Trong đời sống con người, hàng ngày, hàng giờ có bao nhiêu chuyện hên xui ấp đến làm ta sung sướng và cũng làm cho nỗi buồn dâng cao. Chính nhà thơ là người đối diện với nỗi buồn nhiều nhất, quyết liệt nhất:
- Chuyện thì chẳng đáng gì đâu
Chỉ cần thoáng bận... Lỡ nhau dễ dàng
Bao nhiêu chằng chịt dọc ngang
Chuyện làng xóm, chuyện họ hàng, chuyện riêng...
(Chả thể nào)
Thì ra cái gì cũng làm thi sĩ Hạt Cát buồn được: “Bao nhiêu chằng chịt dọc ngang/ Chuyện làng xóm, chuyện họ hàng, chuyện riêng...”. Đó là nỗi buổn 12h ban ngày. Còn về đêm thì sao?
Nó đây:
- Cuốn theo mỏng mảnh cành hoa
Thẫn thơ gió đến canh ba vẫn buồn.
Gượng cười nén giận giấu hờn
Run run em nhặt hoàng hôn một mình
Dừng chân đếm ngói mái đình…
(Thôi em, trang 103)
Sao thế nhỉ? Thường thì khi đi lễ chùa là lúc lòng tịnh, rũ sạch nỗi buồn để chiêm ngưỡng cửa Phật. Mà ở đây, trước cửa chùa chị vẫn nỗi buồn vương theo:
- Sắm sanh khăn áo lên chùa
Hai tay em hứng giọt mưa lạc loài…
Buồn đến thế này nên chị muốn Đổ Buồn Đi:
- Gánh buồn đem đổ xuống sông
Sông bị nghẹn dòng… sông khóc tỉ ti…
Không rõ sông khóc hay người khóc? Có lúc đọc xong tôi gọi điện thoại hỏi sao viết buồn vậy? Chị trả lời là ai viết chứ không phải tôi, tôi chỉ gõ bàn phím hộ, do ai đó đọc vào tai mình? Chuyện một đấng thần linh làm thơ xong đọc vào tai cho người trần ghi chép chẳng riêng gì nữ sĩ họ Bùi, mà nhiều thi sĩ nổi danh khác, khi được hỏi về “bếp núc" thơ ca cũng từng nói vậy về những bài thơ xuất thần đặc sắc của họ.
Thôi thì chúng ta cứ tin lời nữ sĩ họ Bùi vậy.
Khi làm thơ, người ta cô đơn để viết. Người cô đơn ngồi viết trong cô đơn thì nỗi cô đơn sẽ nhân lên gấp bội và từ đó mà sinh ra những câu thơ “gào thét” chăng:
- Buồn gì, buồn đến thế này!
Buồn từ rốn bể, chỏm mây buồn về.
Khi định hình được nỗi buồn từ rôn bể chân mây buồn về, người buồn ấy chuyển kênh sang Triết Lý Vụn:
-Xung quanh: nhôm nhoam đã cuội
Nhủ rằng: ngọc bích lung linh…
(Triết lý vụn)
Triết lý vun xong thấy vẫn còn buồn nên chị đã đem buồn ra xé:
- Em cứ nhẩn nha xé nỗi buồn từng mảnh
Nỗi buồn thành đám bụi mờ
Dính chặt mảnh đời lam lũ câu thơ
Em ném buồn vào lửa…
(Xé buồn)
Xin dừng lại ở đây, không bàn thêm về nỗi buồn nữa. Vì nỗi buồn trong thơ chị trích mãi, dẫn mãi vẫn còn… dài dài nhiều nên chúng tôi xin nhường lời cho những ai đã có tập thơ Bùi Cửu Trường – HẠT CÁT - Diệu Sinh- trong tay tự cảm thụ thêm…
Xin bàn về mảng thơ khác của chị. Mảng thơ viết về mẹ.
- Khi bời rối là khi cần tĩnh lặng
Ta neo mình dưới đáy trái tim ta.
Khi cô đơn đến tận cùng hoang vắng
Ta lại thương đến quặn ruột mẹ xa.
Biết vô thường muôn đời dâu bể
Nhưng ta không đối diện nổi chính mình
Không công nhận mẹ yêu giờ như thế
Một lặng câm không còn nữa dáng hình.
Mẹ một mình đi về cuối cõi
Ta lưu đời chìm nổi lênh đênh.
Mai con cháu đưa mẹ về vĩnh cửu
Ta thấy lòng hơ hoác trống tênh
Biết hình hài chỉ là giả tạm
Mà với ta mẹ là sự vẹn nguyên.
Mẹ yêu hỡi...
Huỷnh tuyền xa xôi lắm
Mẹ ở đâu?
Ơi mẹ dịu hiền?!
(Mẹ ở đâu)
Bài thơ chúng tôi dẫn trên đây là lấy từ trang mạng FB Hạt Cát Diệu Sinh của chị. Bài này chị mới làm chua in trong tập thơ đã xuất bản kể trên. Lần tìm những bài chị viết về mẹ đã in trong tập. Bài đầu tiến tôi gặp là bài Về Quê Tối Với Mẹ. Với bốn câu mở đầu:
- Dắt em lủi thủi con đi
Mặt trời chìm xuống chân đê. Tối rồi!
Mịn màng ngọn cỏ non tươi
Lúa thu ngậm sữa cuối trời xa xa…
Mặc dù đã đọc bài Mẹ Ở Đâu và biết rõ mẹ chị không còn nữa nhưng khi đọc khổ thơ đầu Về Quê Tối Với Mẹ, lòng tôi vẫn hý hửng tưởng người mẹ rất đỗi yêu thương của chị vẫn ở quê để chị cùng em dắt nhau về thăm. Những câu sau đó chị tả về cảnh vào đêm ở quê hương với hình ảnh: “Hương đồng ngan ngát chiều tà/ Trăng thượng tuần chải chiếc lược ngà ngọn tre… Ruộng bờ rậm cỏ, lối quê xám mờ/ Bến cầu ao cũ. Mẹ kìa!”… Những tưởng chị nhìn thấy mẹ đang đứng giữa sân đón mình. Nhưng không phải, mà là chị vừa đi vửa tưởng tượng những hình ảnh của mẹ từ ngày xưa hiện về trong tâm thức lúc chị cùng em trên đường về quê.
Về Quê Tối Với Mẹ, một bài thơ khá cảm động.
Bài: Đồng Không Quê Ngoại, thể song thất lục bát, một bài thơ với nhiều ẩn ức. Cùng như hàng triệu gia đình khác trên nữa nước, từ sông Bến Hải trở ra vừa được giải phóng năm trước thì năm sau, năm 1956 cơn bão CCRĐ từ đâu tràn về khắp nơi, quét qua làm cả gia đình bên ngoại bay đi. Biến thiên của thời cuộc ấy bỗng nhiên tàn phá tan nát cả một gia đình.
Bài thơ này khi chị đăng lên blog, một độc giả đọc xong đã có đoạn lời bình khá xúc động: “Đọc xong Đồng Không Quê Ngoại, với phản xạ tự nhiên của một lão nông trải qua nhiều bất hạnh, là nhân chứng của CCRĐ và đặc biệt là đã biết sống chứa chan tình người; Tôi - Hải Âu đã ấp tác phẩm lên tim mình mà ngân ngấn nước mắt, mà thổn thức, mà đồng hành chia sẻ cùng tác giả…”.
Không rõ năm 1956 ấy, người ta nhập cảng từ đâu về cuộc CCRĐ khiên cưỡng gây ra bao thảm cảnh:
-Ao nước rộng ngày xưa câu cá
Vườn dọc ngang trĩu quả xanh cây
Thế mà… lại hoá trắng tay.
Nhà mình từ bấy đến nay… không nhà.
Cái sân họ xé ba, chia bảy
Mấy căn nhà họ lấy đem đi
Thắt lưng tần tảo sớm khuya
Tai bay vạ gió chuốc về bỗng dưng...
Một việc làm vô lối đã gây ra những nanh nọc tai trời ách nước ấy xin nhường cho lịch sử sau này soi sáng, phán xét, người trần mắt thịt như chúng ta cứ thương thức thơ, bàn về thơ cho lành.
Không những Bùi Cửu Trường “moi móc” từ gan ruột mình ra những nỗi buồn lòng, buồn tình đầy trải nghiệm chưng cất thành thơ mà chị còn “nhập cảnh” những nỗi buồn từ những hoàn cảnh, cảnh ngộ mà chị quan sát được:
- Chồng không về, con cũng không về…
Cả dâu rể đều không trở lại
Ngôi nhà trống trải.
Mâm cơm bữa nào cũng trắng xóa nỗi đau
Đắng lòng nhìn bát đũa không
Bát đũa những người ra trận…
Không về!
(Tái tê - trang 41)
Qua thơ Bùi Cửu Trường, người đọc thêm hiểu về phụ nữ Việt nam nói chung, người mẹ Việt Nam nói riêng ở phương diện nào họ cũng thua thiệt và khổ đau. Sự khổ đau của họ là do đâu tạo ra, do ai tạo ra thật rất khó lý giải. Mà thơ thì cần gì dài dòng lý giải, chỉ gợi thôi là đủ!
HOÀNG XUÂN HOẠ
Xuân Ất Mùi
- NXB Văn Học - 2013
ĐỌC TỬU
ĐỘC TỬU
( viết cho bức tranh ĐỘC TỬU Của hs QTS
Độc tửu riêng mình rượu với ta
Ngược ly dốc ực cả trăng ngà
Mơ Đào Nguyên cõi hương Tiên nữ
Mộng Quảng Hàn cung sắc Tố Nga
Say thượng ngàn mây thành Ngọc đế
Tỉnh sa địa phủ hoá tà ma
Vén tay đập hũ tràn sông suối
Độc tửu riêng mình rượu với ta.
( viết cho bức tranh ĐỘC TỬU Của hs QTS
Độc tửu riêng mình rượu với ta
Ngược ly dốc ực cả trăng ngà
Mơ Đào Nguyên cõi hương Tiên nữ
Mộng Quảng Hàn cung sắc Tố Nga
Say thượng ngàn mây thành Ngọc đế
Tỉnh sa địa phủ hoá tà ma
Vén tay đập hũ tràn sông suối
Độc tửu riêng mình rượu với ta.
THƠ CHỌN CHO NGÀY 8/3 ( nhà thơ Hoàng Xuân Hoạ )
THƠ CHỌN TẶNG NGÀY 8/3/2016
(Thơ Phây của các "mợ" và các cháu, tặng lại các "mợ" các cháu)
1. Muốn viết một câu thơ tình
chữ nào nói đủ lòng mình nhớ ta
(Bùi Kim Anh)
2. Tôi không biết có ai trồng cây nắng
Giữa đêm trường cho ánh sáng lẻ loi
(Không Giống Ai)
3. Thế sự vần xoay quyền con Tạo.
Bến đời quanh quẩn nợ áo cơm.
(Thanh Bình CZ)
4. Rượu chưa cạn đã ngà say
Trời buông nắng giọt vơi đầy mắt nhau.
(Hạt Cát - Giá mà)
5. Ô kìa mưa tuyết nhẹ tuôn
Nhớ về quê mẹ giọt buồn rơi rơi !
(Tam Do (từ sơn) - Mưa tuyết chiều xuân)
6. Xưa kia môi thắm má hồng
Bây giờ xấu xí bị chồng "hít le"
(Tam Do (cầu Giấy) - Cây cảnh nhà em)
7. Tháng giêng cơn gió ngọt ngào...
Bao nhiêu yêu dấu thổi vào nhớ thương...
(Lưu Hiểu Đào)
8. Một miền quan họ lung linh
Trầu têm để héo sân đình ngác ngơ
(Lưu Hồng Đoan - Không đề)
9. Hội thơ vui thế người ơi!
Nghe câu giã bạn... lòng chơi vơi... buồn!
(Nguyen Thanh Ha)
10. Hướng ánh đơn côi
giây phút cánh buồm chao nghiêng
điệu vũ đất trời...
(Tạ Hà - Thoát xác)
11 Trầu cay quện với vôi nồng
Ăn vào thơm miệng đỏ hồng đôi môi
(Phạm Hải - Quả trầu trăm miếng)
12. Giản đơn thôi- về ngồi bên Mẹ
Thấy mùa xuân năm ấy quay về
(Kim Dung Hoang)
13. Nắng ơi chớ vội về chiều
Hoa sen chớ vội nói điều chia tay
(Quế Hằng - Đà Lạt một mình)
14. Bàn tay khô - Đông lại cứa thêm rồi !
Thương thương lắm đôi bàn tay của Mẹ .
(Minh Hương - Mùa đông Với Mẹ)
15. Để mặc tôi với cuộc đời
Thênh thang đi nhặt tiếng rơi ve sầu !...
(Thanh Hường Lê - Hè về)
16. Chợ Viềng năm họp mấy phiên ?
Để em cởi gánh ưu phiền mang cho ...
(Thanh Xuân Le - Đối đáp chợ Viềng)
17. Anh ùa vào đời em như gió như hoa
Như cánh buồm nâu ùa ra biển cả
(Lý Phương Liên- Đôi ta)
18. Ta mong ước những điều ta mong ước
Sẽ hiển nhiên trong cuộc sống bình thường
(Đỗ Thị Lan - Mong ước đầu xuân)
19. Chông chênh thế ! Một ngày em đi vắng.
Nhà lạnh tanh, bếp thiếu tiếng lửa cười.
(Hương Nguyễn Minh- Chông chênh)
20. Em về vui với đơn sai
Về gom góp những đêm dài chênh chao.
(Trang Mới - Lời em)
21. Lỡ hẹn rồi ai tiễn sóng xa khơi
Thuyền đơn lẻ cánh buồm căng đợi gió
(Nga My - Lỡ hẹn rồi)
22. Hồng mai đỏ chót môi cười
Nắng ngày xuân ngỡ vàng mười nơi nơi...
(Dương Hiền Nga)
23. Thời gian bay tựa cánh chim
Đường xưa lối cũ biết tìm nơi đâu?
(Thục Ngô)
24. Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi"
(Du nguyên)
25. Ngậm hương cúc khẽ nghiêng mình.
Trái tim tưởng đã yên bình lại run
(Hạnh Nguyên)
26. Tình xuân ấp ủ bao ngày tháng
Cứ thả lên trời nặng sắc xuân.
(Huấn Nguyệt Nguyễn - Sắc xuân)
27. Bàn tay mẹ nhẹ gỡ từng sợi rối
Giữ nuột nà suối tóc phủ lưng thon
(Bùi Nguyệt - Xuân Xa Xứ)
28. Ước gì em mãi còn son
Để em xuống bể lên non với người
(Hoa Phạm)
29. Đường trần mới tối đã ngày
Loáng thôi mà đã chốn này ngày xưa
(Đặng Lưu San- Giọt Thời Gian)
30 Chợ Chờ ra ngẩn vào ngơ
Người ơi! Sao nỡ thờ ơ với chiều...
(Bùi Thị Sơn - Lục Bát Chia Đôi)
31. Trời thu ai nhuộm mà xanh?
Nắng thu ai trải mà hanh hanh vàng?
(Lê Kim Thoa - Thu)
32.Xuống thuyền dạ rối bời bời
Người xưa không thấy, thấy tôi một mình...
(Song Thu - Lỗi hẹn)
33. Ta một mình
Lau khô dòng lệ
Vùng đứng dậy
Bước tiếp
Cõi hư vô....
(Nguyên Bích Thuy - thơ họa Ru quá vãng)
34. Ngọn lửa thiêng đứng từ xa chiêm ngưỡng
Đừng chạm vào - xin người đấy - bỏng tay
(Suongmai Tran - Lửa Thiêng)
35. Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
(Minh Vi Trần)
36. Hương mùa thu thoảng qua trong ngõ vắng
Lá rơi đầy vương mãi ở trên tay
(Nhã Trúc - Hương Thu)
37. Cũng từng chộn rộn niềm mong
Trăng treo lơ lửng riêng lòng rối tơ
(Hà Thị Trực - Mãi còn ru)
38. Ta tìm sao chẳng thấy ta ?
Ngủ vùi trong những la đà phù hư
(Thinhung vo)
39. Thôi anh tình của chiều hoang
Lá rơi làm chứng
Nắng vàng
Cũng...phai
(Autumn VO)
40. Xa để biết
tim mình từng xáo trộn
Một giọt sương run rẩy đến vô cùng
(Nguyệt Vũ - Xa để biết)
41. Một mình một chốn mênh mông
Thả hồn bay với bềnh bồng gió xuân
(Tam Tam Vu - Cúng tất niên)
42 Dặn lòng: Nơi ấy, ừ xa lắm
Đừng nhớ. Mà sao buốt chín chiều.
(Tạ Thu Yên - Dặn lòng)
43. Có một vùng hoa ban nở rợp tuổi thơ tôi
Mẹ xoã tóc gội đầu bọt tung trắng suối
(Phùng Hải Yến- Vùng ký ức trong tôi)
HXH chọn tặng ngày 8/3
(Thơ Phây của các "mợ" và các cháu, tặng lại các "mợ" các cháu)
1. Muốn viết một câu thơ tình
chữ nào nói đủ lòng mình nhớ ta
(Bùi Kim Anh)
2. Tôi không biết có ai trồng cây nắng
Giữa đêm trường cho ánh sáng lẻ loi
(Không Giống Ai)
3. Thế sự vần xoay quyền con Tạo.
Bến đời quanh quẩn nợ áo cơm.
(Thanh Bình CZ)
4. Rượu chưa cạn đã ngà say
Trời buông nắng giọt vơi đầy mắt nhau.
(Hạt Cát - Giá mà)
5. Ô kìa mưa tuyết nhẹ tuôn
Nhớ về quê mẹ giọt buồn rơi rơi !
(Tam Do (từ sơn) - Mưa tuyết chiều xuân)
6. Xưa kia môi thắm má hồng
Bây giờ xấu xí bị chồng "hít le"
(Tam Do (cầu Giấy) - Cây cảnh nhà em)
7. Tháng giêng cơn gió ngọt ngào...
Bao nhiêu yêu dấu thổi vào nhớ thương...
(Lưu Hiểu Đào)
8. Một miền quan họ lung linh
Trầu têm để héo sân đình ngác ngơ
(Lưu Hồng Đoan - Không đề)
9. Hội thơ vui thế người ơi!
Nghe câu giã bạn... lòng chơi vơi... buồn!
(Nguyen Thanh Ha)
10. Hướng ánh đơn côi
giây phút cánh buồm chao nghiêng
điệu vũ đất trời...
(Tạ Hà - Thoát xác)
11 Trầu cay quện với vôi nồng
Ăn vào thơm miệng đỏ hồng đôi môi
(Phạm Hải - Quả trầu trăm miếng)
12. Giản đơn thôi- về ngồi bên Mẹ
Thấy mùa xuân năm ấy quay về
(Kim Dung Hoang)
13. Nắng ơi chớ vội về chiều
Hoa sen chớ vội nói điều chia tay
(Quế Hằng - Đà Lạt một mình)
14. Bàn tay khô - Đông lại cứa thêm rồi !
Thương thương lắm đôi bàn tay của Mẹ .
(Minh Hương - Mùa đông Với Mẹ)
15. Để mặc tôi với cuộc đời
Thênh thang đi nhặt tiếng rơi ve sầu !...
(Thanh Hường Lê - Hè về)
16. Chợ Viềng năm họp mấy phiên ?
Để em cởi gánh ưu phiền mang cho ...
(Thanh Xuân Le - Đối đáp chợ Viềng)
17. Anh ùa vào đời em như gió như hoa
Như cánh buồm nâu ùa ra biển cả
(Lý Phương Liên- Đôi ta)
18. Ta mong ước những điều ta mong ước
Sẽ hiển nhiên trong cuộc sống bình thường
(Đỗ Thị Lan - Mong ước đầu xuân)
19. Chông chênh thế ! Một ngày em đi vắng.
Nhà lạnh tanh, bếp thiếu tiếng lửa cười.
(Hương Nguyễn Minh- Chông chênh)
20. Em về vui với đơn sai
Về gom góp những đêm dài chênh chao.
(Trang Mới - Lời em)
21. Lỡ hẹn rồi ai tiễn sóng xa khơi
Thuyền đơn lẻ cánh buồm căng đợi gió
(Nga My - Lỡ hẹn rồi)
22. Hồng mai đỏ chót môi cười
Nắng ngày xuân ngỡ vàng mười nơi nơi...
(Dương Hiền Nga)
23. Thời gian bay tựa cánh chim
Đường xưa lối cũ biết tìm nơi đâu?
(Thục Ngô)
24. Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi"
(Du nguyên)
25. Ngậm hương cúc khẽ nghiêng mình.
Trái tim tưởng đã yên bình lại run
(Hạnh Nguyên)
26. Tình xuân ấp ủ bao ngày tháng
Cứ thả lên trời nặng sắc xuân.
(Huấn Nguyệt Nguyễn - Sắc xuân)
27. Bàn tay mẹ nhẹ gỡ từng sợi rối
Giữ nuột nà suối tóc phủ lưng thon
(Bùi Nguyệt - Xuân Xa Xứ)
28. Ước gì em mãi còn son
Để em xuống bể lên non với người
(Hoa Phạm)
29. Đường trần mới tối đã ngày
Loáng thôi mà đã chốn này ngày xưa
(Đặng Lưu San- Giọt Thời Gian)
30 Chợ Chờ ra ngẩn vào ngơ
Người ơi! Sao nỡ thờ ơ với chiều...
(Bùi Thị Sơn - Lục Bát Chia Đôi)
31. Trời thu ai nhuộm mà xanh?
Nắng thu ai trải mà hanh hanh vàng?
(Lê Kim Thoa - Thu)
32.Xuống thuyền dạ rối bời bời
Người xưa không thấy, thấy tôi một mình...
(Song Thu - Lỗi hẹn)
33. Ta một mình
Lau khô dòng lệ
Vùng đứng dậy
Bước tiếp
Cõi hư vô....
(Nguyên Bích Thuy - thơ họa Ru quá vãng)
34. Ngọn lửa thiêng đứng từ xa chiêm ngưỡng
Đừng chạm vào - xin người đấy - bỏng tay
(Suongmai Tran - Lửa Thiêng)
35. Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
(Minh Vi Trần)
36. Hương mùa thu thoảng qua trong ngõ vắng
Lá rơi đầy vương mãi ở trên tay
(Nhã Trúc - Hương Thu)
37. Cũng từng chộn rộn niềm mong
Trăng treo lơ lửng riêng lòng rối tơ
(Hà Thị Trực - Mãi còn ru)
38. Ta tìm sao chẳng thấy ta ?
Ngủ vùi trong những la đà phù hư
(Thinhung vo)
39. Thôi anh tình của chiều hoang
Lá rơi làm chứng
Nắng vàng
Cũng...phai
(Autumn VO)
40. Xa để biết
tim mình từng xáo trộn
Một giọt sương run rẩy đến vô cùng
(Nguyệt Vũ - Xa để biết)
41. Một mình một chốn mênh mông
Thả hồn bay với bềnh bồng gió xuân
(Tam Tam Vu - Cúng tất niên)
42 Dặn lòng: Nơi ấy, ừ xa lắm
Đừng nhớ. Mà sao buốt chín chiều.
(Tạ Thu Yên - Dặn lòng)
43. Có một vùng hoa ban nở rợp tuổi thơ tôi
Mẹ xoã tóc gội đầu bọt tung trắng suối
(Phùng Hải Yến- Vùng ký ức trong tôi)
HXH chọn tặng ngày 8/3
TÂM SỰ
TÂM SỰ CÙNG CON
Bây giờ mẹ khác ngày xưa
Lưng đau, người mỏi, mắt mờ, tay run
70 năm tháng mỏi mòn
Cố làm ra vẻ... cho con yên lòng.
Biết con lặn bể, lội sông
Sớm công, tối việc, chất chồng ngược xuôi
Thương con. Dấu héo phô tươi
Ốm đau cũng cố mỉm cười làm khuây.
... Mẹ như hạt nắng cuối ngày
Còn năm tháng, tắt phút giây... cũng là.
Gần cũng gần, xa cũng xa
Cố buông hết để tuổi già thảnh thơi
Rồi ra cùng đất, tận giời
Biết đâu gang tấc ngắn dài mà mong?
Mẹ con tình ắp ắp trong
Vết đau xa cũ muối lòng còn đau.
Một mình trầy trật bể dâu
Đơn côi mưa nắng dãi dầu một thân
Rút tơ xót một đời tằm
Cắn răng khổ tứ lao tâm cuộc người
... Ngàn muôn nỗi Mẹ rối bời
Giử con gan ruột vài lời, nhé con!
Mẹ 08/03/2017
192- HOA GIOT
Hoa hồng thơm ngát tuổi ngây thơ
Lúc tắt nắng vẫn rỡ ràng tươi mới
Tháng năm chia xa, tháng năm diệu vợi
Chút muộn mằn đằm thắm thoáng cũ xưa.
191 --NGOẠI TÂM THU
Tim đang đập bỗng dưng ngưng nhịp
Bác sĩ rằng: chứng ngoại tâm thu.
Bếp đang cháy bông phập phù ngọn lửa
Rớt nhúm tàn tro
- Bếp chắc "ngoại tâm thu"?
Người bên nhau bỗng dưng nghiêng tai lạ
buông lời hoa lá.
Nỗi niềm này
đoan chắc "ngoại tâm thu"!
Hat Cat 09/03/2017
190 - NGẪM CÂU CHÂM NGÔN
1-- NÓI VỚI BẠN
Thấy bạn trong cái mẹt hàng xén vỉa hè vôi ve tím lịm
Mới hay
bạn đã chìm / chìm nghỉm
và chúng mình tay chạm mép đường
bàn chân ngả rẽ.
bạn phiêu du thơ trẻ / thơ trẻ nghệ sĩ
chập chững bạn ngô nghê con buôn / lọt hang chồn.
tình nguyện bán hồn cho quỷ.
Bạn đi về lập loè xanh đỏ
Là nhé!
tôi về tĩnh lặng tôi!
Hat Cat 30/ /03/2017
NGẪM CÂU CHÂM NGÔN.
Mua danh ba vạn đấy
sao bán danh ba xu?
đời quay chong chóng
"má hồng lỡm trượng phu"
má hồng nào nhỉ?
có chăng rác rến vỉa hè.
trượng phu đâu vậy?
hơi đồng tanh tưởi mùi mê.
ánh trăng mây biếc
ma trơi lập loè.
cúi xem trò xiếc
khỉ lờn gộc me.
cuộc ú tim lộn ngược
đỏ xanh con tò he.
chiếu chèo rã đám
tháo khoán xó hôi lũ gián xập xè...
Ngõ cao thanh sương giọt
hoá mảnh chĩnh bụi tre.
Hat Cat 31/03/2017
189- ÁNH TRĂNG LU
ÁNH TRĂNG LU
Hạ huyền trăng đằm sâu giấc ngủ
Te tua mây vỡ
Nửa manh trời lố nhố tinh cầu
Gió đuổi nhau
Dùng dằng đi ở
Sông quanh co chín khúc bồi, mười khúc lở
Ơ hờ nước dòng trôi.
Hun hút đáy trời
Thấp cao loà lối rẽ.
Ỏr sau rốt cơn mưa loi lẻ
Mình / Có còn nhớ rớt bão thu ?
Ta và mình cách nhau ánh trăng lu
bao giờ tỏ mặt?
Cơn nắng bên ta màu mật
Vạt nắng phía mình sắc mai
Bở sắn, bùi khoai
Ta gặp mình nhen lửa
Lửa sực nức hương trời
Lửa hanh vàng nắng gió
Trăng lu mờ tỏ.
Ta và mình cách nhau ánh trăng lu.
Hat Cat 2h 30 ngày mồng một Ất Dậu
Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017
LỜI ONG MÂT ( tríc đoạn)
TÌM ĐỂ HIỂU của CÔ BÉ ONG TINH NGHỊCH
( trích từ truyện thiếu nhi của Hoài Ý - Bùi Cửu Trường
Nhà xuất bản Hà nội 1978 )
...Bác Thợ già hướng dẫn các chị ong thợ xây tổ.
Dưới vòm lá xanh của cây ổi, một tầng ong trắng nuột hiện dần lên dưới bàn tay các chị. Thường đây là cảnh tôi thích xem nhất, nhưng hôm nay, chẳng có lòng dạ nào mà ngắm, mà nhìn nữa. Tôi chào các chị và đi lại chỗ bác Thợ già:
- - Gì thế, cháu gái của bác?
- Cháu đến hỏi bác cái này ạ.
- Nói đi.
- Không, phải lâu cơ. Không nói một lúc mà hết được đâu bác ạ.
- Gì mà ghê thế? Bác Thợ già xoa đầu tôi cười:
- Thôi, chờ bác, xong việc bác cháu ta cùng về...
Trên đường về tổ, tôi kể cho bác nghe những điều xảy ra trong lớp.
Bác có vẻ không hài lòng về điều tôi không tập trung tư tưởng nghe giảng thì phải, vì khi nghe đến chỗ đó, tôi thấy bác có vẻ bồn chồn, hai tay vừa phẩy phẩy trước mặt như muốn xóa đi một điều gì đó.
Thấy thế, tôi vội nói:
- Tất nhiên là cháu có lỗi, thưa bác. Nhưng cháu muốn nói về bài giảng hôm đó. Tại sao trước đây người ta thường hiểu lầm chúng ta như vậy cơ chứ?
Bỗng bác Thợ già ngắt lời tôi:
- Cháu có thấy cái nơi hoa đang nở rộ kia không? Bác giơ tay chỉ.
Tôi phóng tầm mắt ra xa, hai chiếc râu hướng về phía trước, rồi quay mấy vòng. Quả thật gió từ phía đó thổi lại có lẫn mùi thơm và tiếng hát vui của bướm. Dần dần, mới thấy cả vườn hoa rực rỡ cùng đàn bướm dập diù đủ màu sắc.
- Đấy, nhà bướm đấy mà, họ vừa tổ chức một cuộc triển lãm rất lớn, có đủ loại tranh ảnh từ khắp nơi gửi về. Có nhiều người chê bọn họ khoe khoang vô tích sự, nhưng cách làm của họ cũng gợi ý cho chúng ta đấy?
Tôi giơ hai bàn tay ra phía trước bác:
- Thế nhưng chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Bác Thợ già cười vang:
- “Bàn tay ta làm nên tất cả” cháu quên à?
- ….Tất nhiên, không nhất thiết chúng ta phải làm như họ. Có thể ta nói chuyện hoặc ta viết một cái gì đó. Trình bày giới thiệu chút ít tài liệu, hoặc là nỗi niềm tâm sự của chúng ta. A! cháu đọc “Dế mèn phiêu lưu ký” chưa?
Tôi kêu lên:
- So làm sao được với Dế Mèn. Anh ấy đi xa hiểu rộng, thông minh, trải đời, kể chuyện lại hay nữa. Cháu chịu thôi.
BácThợ già chậm rãi:
- Cháu ạ, biết gi, viết nấy, rồi còn các bạn cơ mà, mỗi người sẽ giúp cháu một tay.
Thấy tôi ngần ngừ, bác hỏi tiếp:
– Họ hàng nhà ta đông tới hàng trịệu. Mỗi người một ý thành triệu ý. Mỗi người một câu, thành triệu câu. Cháu cứ thử xem.
Ờ, hay là cứ thử xem... Có lẽ đấy cũng là một việc làm có ý nghĩa... Tôi nghĩ vậy và nói với bác:
- Cháu, cháu sẽ cố gắng.
Thế là từ hôm đó, tôi giành phần lớn những thời gian rỗi vào thư viện.
Bác phụ trách thư viện lục mãi những giá sách ở tận trên mấy tầng cao, rồi đưa cho tôi một cuốn sách cũ, bìa bọc bằng vải có chữ vàng đã mờ.
- Cuốn này có lẽ có ích đối với cháu.
Đó là một cuốn gia-phả cũ, giấy bản thô mỏng đã sờn. Đối với tôi, bước đầu, thể cũng đã qúi lắm rồi. Tôi mở sách và hoàn toàn thất vọng. Đây là cuốn sách nghiên cứu của một người nào đó viết ít ra cách đây hơn một trăm năm rồi. Ngoài mấy dòng chữ quốc ngữ, còn toàn là chữ Nôm. Bác gìữ thư viện đi tới xoa đầu tôi:
- Thế nào ?
– Bác xem này - tôi nhìn bác cầu cứu – Cháu đọc làm sao nổi.
Bác cười hà hà:
- Ồ, thế các cháu phải cố mà học chứ.
Tôi cúi đầu cảm thấy có lỗỉ. Thực ra, tôi hoàn toàn có điều kiện học thêm, thế mà tôi đã bỏ lỡ...
- Thôi đưa sách cho bác, và chú ý nghe đây.
- Trong thiên hạ có tới hai vạn loài ong - Bảc hạ kính nhìn tôi, giơ hai ngón tay lên : – Hai vạn nhé, nhớ chưa? – Tôi gật đầu. Bác tiếp:
- Nhưng chỉ có khoảng sáu trăm loài sống theo đàn, trong đó có họ hàng ong mật chúng ta. Có nhiều loài ong tôt, cho nhiều mật, hiền lành Ở bên phương Tây có ong I-ta-Ii-a, ong Châu Âu, ở bên Trung Quôc, bên Ấn Độ cũng có ong, còn ở Việt Nam ta thì họ hàng nhà ong màu vàng chúng ta là đông nhất.
Thú thực là tôi phăi cố gắng lắm để nhớ cho được những con số và tên đất nước
Tôi im Iặng nghe bác dịch tiếp:
- Một người Tây tên là Lin-nê (Linné) gọi chúng ta... hừ, cái chữ La Tinh này, hừ... - Bác lẩm bẩm một mình
Tôi trố mắt nhìn, hỏi:
- Họ gọi chúng ta là – “Cái chữ la tinh” hả bảc?
Bác gìữ thư viện trễ chiếc mục kỉnh xuống, nhìn tôi như người ở cung Trăng rơi xuống, rồi bật cười:
- Ai bảo cháu chúng ta là “Cái chữ La Tinh”?
- Thế bác chẳng vừa bảo...
- Đây này, cháu đọc đi – Bác chỉ vào dòng chữ La Tinh in nghiêng:
- A–pis - bác ạ.
- Ờ, ờ... Bác lại giương kính lên đọc tiếp:
- “Họ hàng nhà ta có người ở trong rừng làm những tổ lớn trên ngọn cây cao dài hàng ba thước . Này, cháu phải nhớ thước ở đây là thức ta. So với đơn vị đo lường hiện nay là 0 mét 40 centi.
Tôi gát đầu. Bác tiếp:
- Đó là ong áo đen, tính hung dữ lắm, hay bỏ đi... cũng hay quay lạí.
- Một, không phải chúng ta rồi. Tôi đếm.
- Cái gì?
- Cháu đếm: Một ạ.
- À,... thế còn đây là loài thứ hai. Bác hắng giọng:
- Một loài nữa tên là ong khoái mè... ong khoái mè.
- Ong khoái mè hả bác?
- Ừ, họ viết ong khoái mè, mặc áo quần màu vàng - Làm tổ trong thân cây, hiền lành như bụt.
- Cũng không phải là chúng ta, bác nhi? Thế họ có biết về chúng ta không? Tôi sốt ruột hỏi.
- Có, chờ một tí, có... một loài khoác khăn vàng, mặc áo vàng, còn quần màu đen sọc trắng.
Tôi nhìn trang phục của minh lẩm bẩm:
- Đúng thật !
Tò mò tôi nhìn vào sách:
- Gì nữa bác?
- Hết rồi,
- Có thế thôi à?
- Ờ, có thế thôi.
- Còn phía sau, bác xem đi.
Bác lật mấy tờ tiếp:
- Phía sau nói về các loài khác rồi.
Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017
188 -- CHO ĐÊM YÊN BÌNH
Cho đêm lịm đắm bình yên
Phiêu du trăng rải mịn mềm rừng khuya.
Nghich ngợm sao, lí lắc khe
Tròn xoe đá cuội lặng nghe tiếng ngàn.
Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017
Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017
186 -- NHẸ LÒNG
Nhẹ bẫng khi không còn yêu
Thản nhiên chiều qua chiều
Chiều không vương tình
Chiều không yêu.
Lao xao ai
Đắm mê.
Bay cao
Bay cao cùng nhau
Bay cao cùng nhau
Chìm sâu
Chìm sâu cùng nhau
Chìm sâu cùng nhau
Giá tê.
Nhàm chán cũ xưa.
Nhạt chiều.
Nhẹ lòng khi không còn yêu.
HatCat 18/03/2017
Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017
186 -- QUY TRÌNH ... SAY
Một ngụm tôi
Một ngụm nó
lửa giọt
than sôi
than sôi
cháy bỏng môi
nhăn nhó.
Một bát tôi
Một bát nó
rượu lên hương
vớt sương
quơ mây.
Tay ngoặc tay
một tôi
một nó
chổng tĩ / hũ lẫn người
ngà ngật
mềm môi
lè nhè phạt gió.
Choang.
hũ tôi
hũ nó
tung toé
say.
Hat Cat 25/03/2017
185-- RÕ LÀ TÔI ĐANG BUỒN TOÀN TẬP

Tôi bảo bạn bè: TÔI ĐANG BUỒN
Rõ là BUỒN TOÀN TẬP.
Đồng tiền vạn năng, đồng tiền quay quắt
Đồng tiền vạn năng, đồng tiền quay quắt
Vò nát nhầu những giá trị thần tiên.
Biết
Không thể sống ở thế kỷ hai một này mà không có đồng tiền!
- Khi không là người rừng, không là người cá.
Nhưng
đồng tiền biến người thân thành xa lạ
Biến bạn bè thành ma quỷ đảo điên!
Xé toang hoang đạo đức thánh hiền
Di nát luân thường đạo lý
Quét vàng son những dối gian tồi tệ
Đổi trắng thay đen như trở bàn tay
Truyền thống ông cha: lá bay
Văn hiến ngàn năm: ụ mối!
Trời thôi vời vợi
Đất hoá bùn đen!
Lẽ phải điều ngay thành xa xỉ không tên
- bán không đắt và cho không ai lấy!
Người ta khom lưng ngày ngày vái lậy:
Thượng đẳng Tiền!
Nam mô!
Nam mô!
...Rõ thật là tôi: Một ngớ ngẩn bà già
Lang thang giữa không không - có có
với tôi tiền cần đủ ăn ba bữa
tùng tiệm tháng ngày thiện lương.
... Không ai mang được tiền về cõi ngàn năm!
Không tích PHÚC bằng đồng tiền hai mặt
Không dùng tiền bón chăm Cây ĐỨC.
Không!
Tiền chả là gì giữa mênh mang hư vô.
... Rõ thật là bà già tôi đang buồn lo
Mân mê lóng tay nhẩm đời cao thấp
Cố công tìm một nơi ẩn nấp
Tránh thật xa nhộn nhạo Tiền... Tiền!
... Rõ ràng là bà già tôi rơi vào TOÀN TẬP ƯU PHIỀN
Thời Mạt pháp muôn đạo đều đọa cả!
Ngồi lặng thầm nghe mưa rơi trên lá
Cây sữa buồn ngưng xòe búp hoa xanh!
Rõ là tôi đâu chỉ buồn mỗi mình!
Hat Cat 2016
184 --THƠ TẮC TỊ NGÀY ĐỘ ẨM BÃO HOÀ
-----------------------------------------
1--- NHẸ
Nhẹ nhàng khi không còn yêu
Thản nhiên đi qua chiều
Chiều không vương tình
Chiều không yêu.
Xôn xao tiếng lòng
đắm mê ngàn sâu
Bay
Bay rất cao cùng nhau.
Chìm
Chìm rất sâu cùng nhau
...
Nhẹ bẫng đi khi không còn yêu
Nhạt chiều.
HatCat 18/03/2017
2---RÁC
Một đống rác
Một bãi rác
Một núi rác
Và
Một cái rác,
Tất cả bốc mùi
Như nhau.
HatCat 18/03/2017
183-- HỎI

hỏi thăm chiều đi đâu?
- chiều về nơi nắng ngủ.
nắng dụ mây tìm gió
mây ủ rũ lắc đầu.
khẽ nhắc đêm một câu
- chớ tin khuya nông nổi
xóm ngoài gà gáy vội
dục canh dồn sang canh.
mịn nhung khuya dấu tình
thào thào đêm thổi lửa
nõn nà sương níu cỏ
xốn xang hương ngất ngây
rắc men tình ngà say
xui hừng đông má đỏ.
HatCat 21/03/2017
182 --BIÊT KHÔNG CÒN...

Biết không còn nữa trong nhau
Mỉm cười khe khẽ thốt câu giã từ
Mỏng dày chút nghĩa sau xưa
Thản nhiên lìa gió, buông mưa. Để rồi...
Một bay về phía mặt trời
Đón long lanh ánh hồng tươi sưởi tình
Một men đá núi xám xanh
Rong rêu ướt át mịn quanh lối về...
Xa rồi.
Xa những đắm mê
Quên rồi.
Quên cả hẹn thề yến oanh
Nợ duyên vay nghĩa, trả tình
Luân hồi ngàn cõi, muôn xanh rộng dài
Rét Bân thon thót Giêng, Hai
Liềm trăng ai giắt ở ngoài mái hiên?
HatCat 21/03/2017
181-- TẮM LIÊU TRAI

Em xấu hổ ẩn mình dưới vòi sen
Nước xoe bốn bề mịn mát
Mơn man nước hát
trong veo
Rát
mơ hồ
bỏng xém thịt da.
Em thấy mình giống chúa hoa
Tóc bống bồng tua nhị
Thưng hạnh phúc cánh xinh nụ hé
búp bổng trầm.
...Em dấu mình bầu noãn căng / giọt mật trong ngần
ngọt thơm thiên giới
trần tục hương ấp e bối rố
hồn địa đàng / hồn xuân miên man.
Chốn phiêu du ma mị âm thầm
Vườn Liêu trai tỏ mờ hò hẹn
Hồ ly trắng tuyết
Áo xanh học trò nồng nàn nệm yêu.
Sóng khuynh thành dạt xiêu
Bão âm dương hoan lạc
Liễu nhành xác xơ, cành dương phờ phạc
Dáng xuân hồng trễ nải vẻ đào tơ.
Em xấu hổ dấu mình trong mơ
Giấc mơ Thiên Thai
Cửa tình bỏ ngỏ.
... Gió đầu nguồn mang mang bờ lau...
Hat Cat 30/09/2015
Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017
NGƯỜI MÊ ĐẮM CÕI THƠ - Nguyễn Nguyên Bảy & Lý Phương Liên

1- Nhà thơ ở quê ta nhiều vô kể, là hằng hà sa số.
Người yêu thơ, mê thơ ở quê ta cũng nhan nhản khắp chợ cùng quê.
Nhưng người MÊ ĐẮM CÕI THƠ thì tôi chỉ biết có vợ chồng nhà thơ Nguyễn Nguyên Bảy - Lý Phương Liên là một.
Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017
KHÓC TRẦN VÂN HẠC
.KHÓC TRẦN VÂN HẠC
Biết Trần Vân Hạc từ những năm khởi đầu TC " CÂY THUỐC QUÝ" - 2001, rồi chị em thành thân thiết với nhau những năm sau này.
Tôi cảm phục sự quan sát tinh tế sâu sắc của anh về VĂN HOÁ DÂN TỘC THÁI,
Tôi mến mộ và yêu quý những vần thơ mềm mại nhẹ nhàng và sâu lắng riêng vẻ của anh.
Tôi thích nghe giọng nhỏ nhẹ tâm sự về mọi chuyện khi hai chị em ngồi cùng nhau.
Thế mà... Vân Hạc ơi!
Cầu mong Ban an lành nơi cõi nhớ!
======================
HẠC ƠI!
Nghe tin Hạc đã về trời
Ù ù gió giật tơi bời cỏ cây
Mới đây... rồi chả còn đây
Hư vô duyên / kiếp,
vơi đầy sắc/ không.
Hạc thênh thang cõi mông lung
Xốn xang bè bạn nỗi lòng ngổn ngang.
An lành nhé, nẻo quan san
Bồng Lai cánh Hạc Mây ngàn xôi xa.
Nghe tin Bạn Trần Vân Hạc ra đi đột ngột tại Nha Trang
20/03/2017
Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017
182-- VỊNH THƠ ĐƯỜNG LUẬT
Vịnh Thơ Đường luật
Người bảo
rằng hay, kẻ nói gàn
Bắt nguồn mãi tận Trung Nguyên sang.
Giữ niêm sau trước cần chu chỉnh
Tuân luật dưới trên phải rõ ràng
Tìm chữ chọn từ sao chắc chắn
Đặt câu xếp ý thật đàng hoàng
Đường Thi vốn quý chung nhân loại
Yêu ghét mặc ai, Lão chả màng

Họa
Bắt nguồn mãi tận Trung Nguyên sang.
Giữ niêm sau trước cần chu chỉnh
Tuân luật dưới trên phải rõ ràng
Tìm chữ chọn từ sao chắc chắn
Đặt câu xếp ý thật đàng hoàng
Đường Thi vốn quý chung nhân loại
Yêu ghét mặc ai, Lão chả màng
Họa
MẶC KỆ
Thi nhân lắm lúc cũng hơi gàn
Biết dỡ nên dường muốn học sang
Mượn luật Đường thi vừa ghép vận
Khoe tài chim sẻ mới ra ràng
Chưa công cán mấy cùng văn học
Chẳng tội tình chi với Ngọc Hoàng
Nét đẹp tiền nhân thì giữ lấy
Khen chê thế tục sức đâu màng .
Cao Linh Tử
181-- TÔI và THƠ 2012
TÔI VÀ
THƠ
Vần thơ tôi
chẳng hái ra tiền
Chẳng phải mơ
màng cũng chẳng điên
Gác bỏ lao đao
cùng giả trá
Xua đi khắc
khoải lẫn ưu phiền
Nhờ niêm luật
chỉnh dòng ma quái
Mượn ý từ vun
cội phước điền
Đối cảnh vàng
thau luôn đổi chổ
Đời thường
thanh thản buổi cao niên.
Cao
Linh Tử
5/12/2012
Học
sống
Bà
Lão già rồi chả
thiết tiền
Thấy mình hơi giống Tế Công điên
Lương y tận tụy mau lành bệnh
Từ mẫu ân cần giảm muộn phiền
Vận khí Ngũ hành xoay vũ trụ
An thân Khí huyết nạp Đan Điền
Nhẹ nhàng vui sống lòng khoan khoái
Đời mãi tươi xanh tuổi thiếu niên.
Hat Cat họa
Thấy mình hơi giống Tế Công điên
Lương y tận tụy mau lành bệnh
Từ mẫu ân cần giảm muộn phiền
Vận khí Ngũ hành xoay vũ trụ
An thân Khí huyết nạp Đan Điền
Nhẹ nhàng vui sống lòng khoan khoái
Đời mãi tươi xanh tuổi thiếu niên.
Hat Cat họa
180 -- TẠ TÌNH - 2012
ĐÒI
Hãy trả lại tôi những đoạn thơ
Yêu thương ước đợi lẫn mong chờ
Một thời nông nỗi đầy lưu luyến
Mấy khắc vu vơ lắm mộng mơ
Những tưởng duyên kia chừng thắm
mãi
Nào hay phận ấy đã lu mờ
Đem về gói ghém ngày xưa cũ
Giấu hết vào tim thuở ngẩn ngơ./
Binhnguyen
TẠ TÌNH
Thôi quên đi nhé thưở ngây thơ
Anh trót để em mãi đợi chờ
Thuở ấy yêu thương tròn cõi mộng
Bây giờ khao khát nửa cơn mơ
Ngỡ là ngọc bội gương trong vắt
Hóa chỉ đá vôi bụi xạm mờ.
Hờn giận bấy nay… Xin tạ lỗi
Trăm ngàn… Hãy ngảnh mặt làm ngơ !
HẠT CAT
Ngọc DunglyhoaLÀM NGƠ
Nhớ lắm em ơi tuổi còn thơ
Hai nhà đối ngõ ngóng nhau chờ
Tìm hoa kết chuổi xây lầu mộng
Nhặt lá thay trầu dựng ước mơ
Thưở ấy bên nhau ôi tình thế
Bây giò cách biệt nỡ nhạt mờ
Thôi thì số phận ta đành vậy
Có gặp nhau thì cũng làm ngơ
Quốc Dũng
Giữ lại
Giữ lại trong em những tứ thơ
Từ trong khát vọng những ước mơ
Câu thơ lẫm lỗi nhưng vô tội
Của kẻ tình si trọ trong mơ
Dẫu biết tình kia còn trắc trở
Lòng em nhạt nắng bến bờ mơ
Vùi long trắc ẩn trong thơ chết
Đánh thức mùa xuân ngủ trong thơ.
Châunamphong
Sao nở đành quên chuyện ấu thơ
Cuộc sống trôi nhanh chẳng đợi chờ
Cát bụi thời gian qua cửa sổ
Dấu hằn phi mã mới tinh mơ
Soi gương tìm bóng ngày xưa củ
Mở tráp còn đây ảnh bạc mờ
Thất thập lai hy nên trưởng lão
Một thời thơ dại chớ làm ngơ
Sao nở đành quên chuyện ấu thơ
Cuộc sống trôi nhanh chẳng đợi chờ
Cát bụi thời gian qua cửa sổ
Dấu hằn phi mã mới tinh mơ
Soi gương tìm bóng ngày xưa củ
Mở tráp còn đây ảnh bạc mờ
Thất thập lai hy nên trưởng lão
Một thời thơ dại chớ làm ngơ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)