Xuân là thực là hư
SỰ ĐỜI THỰC THỰC VỚI HƯ HƯ
AI BIẾT RẰNG ĐÂU CHÂN GIẢ CHỪ?
XUÂN ĐẾN, XUÂN ĐI HẰNG HÓA HÓA
TRĂNG TRÒNG TRĂNG KHUYẾT VẪN NHƯ NHƯ
XUÂN VỀ HOA RỘ MUÔN HÌNH TƯỚNG
TÌNH ĐẪM Ý SAY VẠN TƯỞNG TƯ
CHO DẪU EM CÙNG XUÂN Ở ĐÓ
ÂU LÀ THỰC THỰC VỚI HƯ HƯ
( Người Nguyên Thủy)
THỤC HƯ NHỊP ĐIỆU
Sương khói ánh nhòa quyện ảo hư
Mơ ươm hạnh ngộ mộng xuân chừ
Vườn tình hiển hiện,chưa cùng với
Ngõ ý thẳm sâu, khó tận như
Trăng nguyện thoát y bày diễm tuyệt
Lòng trơ bó bột nhốt sầu tư
Ngàn dâu xanh hái vàng tơ óng
Điệu vũ Nghê thường nhịp thực hư...
( Lý Đức Quỳnh )
CÕI THỰC - HƯ
Sắc sắc – không không cõi thực hư
Vô minh có biết đến răng chừ?
Thân nơi Trần thế trăm năm ấy
Hồn chốn Hư vô muôn kiếp như
Lặng ngắm trăng khuya thôi tiếc nuối
Vui nghe vượn hót hết sầu tư
Luân hồi xuôi ngược bao duyên nợ?
Sắc sắc – không không cõi thực hư
(Hat Cat)