Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010



         Mẹ ơi!
 Trung Thu này ai mua lợn bột cho con?
Nhớ ngày còn bé , cứ mỗi lần đến Tết Trung Thu , mẹ tôi lại mua về  cho mỗi chị em tôi một con lợn  bột ủn ỉn trong rọ tre, một con lợn  sề với đàn con tròn mũm mĩm để làm cỗ trông giăng  cùng với bưởi  hồng , cốm chuối...
Mẹ còn mua  giấy màu xanh đỏ, giấy bóng kính, ống giang tươi , vài ngọn nến , mấy đoạn dây thép nhỏ cho anh em chúng tôi làm đèn ông sao và đèn kéo quân...
 Mẹ tôi là người mẹ thương con tần tảo nổi tiếng cả một vùng, anh chị em tôi lớn lên được mẹ dạy bảo tận tình , noi gương cha ông , nghe lời mẹ nên đứa nào cũng ngoan ngoãn , chăm chỉ, yêu mẹ kính cha và sống hòa thuận cùng nhau. Chỉ có mỗi tội là nhát , không dám liều lĩnh , không dám xông pha...nên dù đã cố hết sức cũng chỉ đủ ăn đủ mặc và ai cũng lấy thế làm mãn nguyện. cho tới bây giờ , dù tuổi đã cao chúng tôi vẫn gọi " anh , chị " và xưng "em"  không phân biệt dâu rể ...
Cứ mỗi khi tới ngày Lễ ngày Tết là tôi lại nhớ mẹ.
 Tết Trung Thu, cho đến khi tôi có cháu gọi bằng bà , vẫn được mẹ mua quà cho, với tôi thì năm nào mẹ cũng mua cho một con lợn bột nhốt trong cái rọ tre nho nhỏ  xinh xinh...
Năm  nhà , nhà nào cũng có quà. Mẹ tôi thế đấy: chu đáo , nhịn ăn nhịn mặc cho chông con, yêu thương cháu chắt , sống mẫu mực  và đặc biệt là mẹ làm thủ công rất giỏi, nên đèn sao hay hình trái cây Tết Trung Thu thường là mẹ tự làm  cho các con.
 Tết Trung Thu là dịp xúm xít  , là dịp phá hỏng mọi đồ thủ công mà không bị mắng.
Trung thu 2008 mẹ vẫn khoẻ , ai mang bánh kẹo, trái cây  đến biếu mẹ lại chia đều cho các con, cháu, chắt...
Mẹ đi rồi , tôi không muốn có Tết làm gì . Tôi nhớ mẹ nhiều lúc ngơ ngẩn , tủi thân vì côi cút một mình . 
 Dù biết rằng đó là quy luật, dù biết rồi tôi cũng như mẹ , cũng phải rời bỏ thế gian này, nhưng từ khi mẹ đi xa, tôi đơn côi , buồn đến độ  không muốn đi đâu, không muốn gặp ai  ngày Tết cả .
Mẹ ơi.
Sau Tết Trung Thu năm 2008, cứ nghĩ là còn cơ hội đón mẹ về ở cùng. Thế mà...
Mẹ tôi đi vào đúng lúc trận lụt thế kỷ  2008 tràn khắp Hà nội. tâm trạng tôi lại  càng nặng nề  khi trời mưa bão, lụt giông.
 Năm đó,Trời ẩm ướt, Đất úng ngập, phố xá thành sông, rồi  những cơn gió lạnh  đột ngột ập về  mang mẹ  tôi đi.

Trăng lại tròn. Tháng Tám .
                         Mẹ ơi, Năm nay ai mua lợn bột cho con?
ảnh nổi bật
 
 
 
Nhà cửa nát tan còn gì đâu
Bùn ngập cánh đồng, ngập ngõ sâu
Nhìn về khúc ruột miền Trung ấy. 
Chỉ thấy hoang tàn , thấy thương đau .
 
Mấy mươi ngàn tỷ vung tung toé
Đổi lấy xa hoa ... những trận cười .
Thắt ruột buộc gan bao thế hệ
Cũng đành ngửa mặt:'' Hỡi trời ơi"...
 
 Vui thế mà vui?!
                            Thế cũng vui?!
Nhiễu điều phủ lấy... túi quan thôi.
Giá gương trơ đó.
                          Trời có mắt.
Có cây tầm sét ... đợi các ngươi!
 
 
 
 
 
 
Ảnh và tin của Vn Express
 
 
 

Họa bài TAM BIỆT  Le's Honesty

  1. 21:15 22-09-2010
    Biết làm sao được người ơi.
    Ừ thì thôi, cũng đành thôi. Thế là
    Người về chỉ những người ta.
    Đừơng xưa rớt ánh trăng ngà mong manh
     Dậu mùng tơi vẫn đương xanh
    Cầu ao nước vẫn lonh lanh nắng chiều.
    Đê cao vi vút sáo diều
    Một đi , thôi cũng đành liều mà đi!
    Biết rằng liệu có ngày về?
    Chia tay mình nhé...chiều quê  muộn rồi 

tuổiu thơ

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Một lời nhắn

  Một  blogger còm vào trang blog của tôi  một lời nhắn gửi  thế này :http://thuy-nguyet.blogspot.com/2010/11/i-know-why-caged-bird-sings.html
Cô trả lời bạn họ BÙI này hộ cháu với !


Thế là Lão bà bà làn mò mãi để lập một blog mới chỉ để gửi một câu nhắn , bởiblogger Tiến sĩ này hiện khoong còn phương tiện nhắn gửi. 
mò mẫm mãi , rồi cũng được. Nhưng biết viết gì ? thì còn  lương tâm còn tùy mạng  mỡ nữa