Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

NHÌN LẠI mà CHẢ THẤY GÌ

Một cuộc đời chưa đến 100 năm, dài hay ngắn nhỉ?
Một quãng đời 10 năm. Dài hay ngắn nhỉ?
Với mình, mười năm qua thật nhiều biến cố. Biến cố lớn nhất là mẹ ra đi. Nỗi chênh vênh không bám víu, không tựa nương... Ngả nghiêng như ván thuyền mặt sóng... Tụng mãi BÁT NHÃ rồi cũng ngộ rằng

作有尘沙有。 :Tác hữu trần sa hữu;  
為空一切空。  Vi không nhất thiết không.
有無如水月。  Hữu vô như thủy nguyệt.
勿著 有空空。  Vật trước hữu không không. * ( Thiền sư Tù Đạo Hạnh)


Cụ Phan Kế Bính dịch như sau. 
Có thì có tự mảy may,
Không thì cả thế gian này cũng không.
Thử xem bóng nguyệt dòng sông,
Ai hay không có, có không là gì?

( Hôm nay 01/01/ 2016 lên thăm Cụ Đồ Bùi Hạnh Cẩn; Cụ đọc cho nghe Bản dịch Bài kệ của Thiền sư Từ Đạo Hạnh:
Có thì cát bụi bao la
Không thì tất thẩy cũng là không không
Có - không đáy nước trăng trong
Chớ vương có có - không không làm gì)


Đau khổ, hụt hẫng, tự xoa dịu, tự cân bằng, và cuối cùng là GIẢI THOÁT. Sau GIẢI THOÁT là BÌNH LẶNG. Và thấy mình không còn yêu ghét, sướng khổ, không còn chờ đợi, trông mong... Thấy mọi thứ trôi qua như mây gió, như mộng ảo, như không liên quan đến mình.
Mình đứng ra ngoài mình, quan sát mình, thấy SỰ ĐỜI vần xoay vô nghĩa. Cả Thái dương hệ vô nghĩa, cả Thiên hà vô nghĩa, ca Vũ trụ vô nghĩa...
Có đấy một bình minh, không đấy một bình minh, một vì sao xa xôi đã rã tan từ muôn ngàn năm năm trước vẫn lưu một hư vô ảo ảnh...
Kiếm tìm gì? Một sự tuyệt diệt luân hồi mà không ai biết từ đâu ra và sẽ về đâu. Chỉ biết TẠO HOÁ chơi trò ú tim như con trẻ...
Không còn tồn tại nỗi buồn, không còn niềm vui, chỉ còn sự chấp nhận như ĐỊNH MỆNH vốn thế... Như thờ ơ mà lại như hơn thế, như  buông bỏ mà lại lại như rơi tuột...
Tất cả ( cả mình hiện hữu Tâm Thân ) chỉ còn là một HIỆN TƯỢNG, mà Bản thể mình trong vòng xoáy tít mù. Thuận theo thì xuôi về mờ mịt, an nhiên chấp nhất mọi điều đến và đi...
Có gì nhiều đâu, ngoài MỘT HƠI THỞ
Có gì xa đâu, ngoài MỘT NHỊP TIM.
NHÌN LẠI
thì 1 năm, 10 năm, 1 satna... Có khác gì nhau. Trái đất 1 satna tính bằng TỶ, Vũ trụ một satna là TỶ TỶ... rồi tất cả qua đi, qua đi...  Rồi cũng là hỗn độn hư vô. Không ai biết TRƯỚC của TRƯỚC ở đâu, SAU của SAU ở chỗ nào. Đâu DƯỚI DƯƠI? Đâu TRÊN TRÊN? ... Khái niêm nào cũng là giả tạm, không gian nào, thời gian nào cũng là khiên cưỡng quy chiếu...

NHÌN LẠI mà CHẢ NHÌN THẤY GÌ, 2015 ơi!


Hat Cat Dieu Sinh ngày năm tân
31/12/2015

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Vui... Cho vui...THIẾP TẬP VIẾT THƯ TÌNH

Vui!! Vui...
THIẾP 
TẬP VIẾT THƯ TÌNH...

Thiếp thật lòng cũng muốn viết thư tình
 Ngặt nỗi chàng ơi, thiếp không rành mặt chữ...
Thiếp bắt đầu viết từ khi hoa chưa nở 
Hoa tàn mấy mùa... mà giấy vẫn trắng tinh...

Thiếp thật lòng cũng muốn viết thư tình...
Để một lần được dỗi hờn nũng nịu
Để giả vờ kiêu sa, giả vờ kênh kiệu 
Thử một lần thôi... Ra vẻ có người thương.

Thiếp cứ coi mình như gió như sương
Như bai mai, như hoàng hôn... hỗn độn
Dấu yêu ơi... tháng theo ngày chộn rộn
Thiếp mãi ngác ngơ / mong đợi / trông chờ...

Bắt chước người, Thiếp vẫn tập biên thư
Chỉ tiếc... chàng không có thật.
Gió bấc đông này... thổi quanh lùa quất
Con chữ thập thò ngọn bút mãi chả ra! 

Lời yêu thương nghẹt giữa búp hoa
Ngấm ngược nhựa nuôi cành chăm lá
Thiếp ôm chát lè vỏ quả
Cố đợi mùa về ngon ngọt chín mọng thơm...

Thiếp cũng muốn mộng mơ cho dậy sắc hương
Cho trái tim một lần run rẩy 
Cho đôi môi một lần nóng rẫy 
Một nụ hôn tình... Một nụ hôn tình
Một nụ hôn tình..

Hoá ra chàng ơi. Thiếp tự lừa mình
Không có tình yêu. Không chàng. Không thiếp.
Chỉ có vay đời, trả kiếp 
 Luân hồi xe quay tròn bánh nợ duyên!

Thôi...
Chả thử viết làm gì. Hao bấc, lụi đèn 
Dầu cạn, muội đen kịt bóng
 một mình cõi lặng. 
Thiếp gửi  tình nơi chốn cô liêu!

Nghĩ lại nghĩ đi, thiếp chả dám liều.
Viết thư tình giống như leo cột mỡ.
Thà chạy chợ 
Thà giã gạo băm bèo
Ngó đàn lợn ăn thú hơn viết thư nhiều...

Hat Cat 28/12/2014

CHÓT LƯỠI ĐẦU MÔI

CHÁN NGẤY ... VIẾT QUẤY mà CHƠI
cho cạn ngày ...

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

CẢM NHẬN CỦA BLOGER @thenhan: VỀ Mảnh vỡ...(Thơ Hạt Cát)

Ảnh của Tôi

Mảnh vỡ...(Thơ Hạt Cát)

Mảnh vỡ này ai nhặt dùm tôi?…(Thơ Hạt Cát)


   Thế Nhân là người thích “nhặt nhạnh” thơ ca…để tìm vốn liếng ru đời mộng mị (cười)…
   Cũng hơi muộn màng…Nay, mới giới thiệu thơ của Hạt Cát đến với các bạn? Vì @thenhan đã đọc thơ blog “Hạt Cát_Diệu Sinh” gần 2 năm qua…

KHI CÓ NHAU


NÉ ĐÔNG

NÉ ĐÔNG

Em né đông
Đông cuốn em vào gió bấc
 thấu gan thấu ruột
hạt mưa xiên chéo buốt sống lưng.

Em né đông
Đông xõa mù lông chuột bùng nhùng
phải trái dưới trên
bít chặt lối về nguồn sáng.

Em né đông
Đông sập chiều nhoáng nhoàng mê sảng
 vu vơ hắt hiu
chập chờn đêm nỗi nhớ bóng ma trơi...

Em né đông
Đông lạnh xô em về phía cuối trời
Vô minh cứng nhắc.
 Riết dây định mệnh
vòng lại vòng buộc chặt thinh không.

Né đông.
Né đông!?
Em lại lút vào đông
đắm chìm giá tê _ mập mờ quen lạ...

Né đông?!
Né đông?!
... Gió mưa lã chã.
Đông tả tơi?!
hay
Em tả tơi?!

BẾN ÂM DƯƠNG


Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

CHÙNG



Buồn chùng thõng thượt đáy lòng
Lâng châng tôi giữa mây bông mịt mờ...
Hôm nay đông, mai mốt hè
Liệu còn ai nhặt xác ve dệ đường?

Sầu chùng ngập kín đáy buồn
Đâu nguồn cơn với mưa cơn dầm dề?
Lơ ngơ tỉnh, loạng choạng mê
Tôi đu gió bấc để về hư không...

Lạnh sương giá, buốt tuyết băng
 Cho tôi nghé ngọn lửa hồng. Nhé đêm!

HatCat 12/12/2013

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

NGỘ



Từ không lại trở về không
Cứ trăng thanh, cứ nắng hồng hoán ngôi
Ngàn năm gió
ngọn gió côi
Triệu năm mưa giọt
 giọt
rời rạc
đau.
*
Thõng tay buông hết xưa sau
Dong thuyền Bát Nhã, bắc cầu Hư Vô.

Hat Cat 6/12/2012