Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

HUỲNH XUÂN SƠN CẢM NHẬN Bài thơ PHƠI XUÂN của HAT CAT_ DIỆU SINH


 Nhà thơ_ Nhà phê bình Huỳnh Xuân Sơn

MẶC EM


(gửi bạn cũ)

Trả em hạt nắng chiều đông
Mặc em rắc tía, gieo hồng. 
Mặc em!

HÃY LÀM MÂY NHÉ, CÙNG TA,

Hãy làm mây nhé, cùng ta!
Nghe vượn hót, lắng chim ca núi rừng
Thảnh thơi xanh ngắt cánh đồng
Rì rào sóng lúa nhuộm hồng ban mai

NÓI VỚI TUỔI GIÀ

NÓI VỚI TUỔI GIÀ

Sao dè sẻn thế? 
 - Giọt lệ già
đùng đục cát pha
sạn cắn nơi đáy mắt.
chiu chắt
lắng đầy vơi
vụn tơi nỗi lòng dâu bể.

PHÉP MÀU

PHÉP MÀU

 mưa cánh hồng
 thu giọt lặng
tình sợi nắng
đa mang.

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2018

ĐIẾU HÀY TÂY TỈNH ( sưu tầm )

NHÂN NGÀY GIỖ HÀ TÂY - ĐỌC LẠI ÁNG VĂN BẤT HỦ

Thưa chư vị,

Ngày 1-8 hàng năm là ngày giỗ tỉnh Hà Tây. Nhớ ngày này năm ấy đúng ngày 1-7 al, tháng Ngâu, có nhật thực, lại có cơn mưa kì lạ. Trên con đường số 6 đoạn phân danh giới Hà Nội - Hà Tây vào giờ Tý họ hạ gục tấm biển phân chia ranh giới. Và thế là một vùng văn hóa xứ Đoài đã thành thiên cổ. Để tưởng nhớ Hà Tây, xin chép lại bài ai điếu này để chúng ta cùng đọc và nhớ về Hà Tây yêu quý...

ĐIẾU HÀ TÂY TỈNH

Hỡi ơi !
.
Thế cục xoay vần càn khôn dời đổi, bước thịnh suy hồ dễ mấy ai hay.
Mở cửa bốn phương Nam Bắc Tây Đông, luồng gió mới thổi qua miền quê lụa.

Đã từng trải bao phen sóng gió, tưởng vĩnh hằng trụ thế với thời gian.
Ai ngờ đâu bèo dạt mây tan, một quyết định tiễn về miền ký ức.

Nhớ tỉnh xưa !

Sừng sững Ba Vì trấn biên cương phía Bắc, thánh Tản Viên uy ngự chốn linh thiêng.
Một rẻo Tây Nam, mây nước miên man, Hương Tích động mở một trời Phật pháp.

Dòng Đà giang độc lưu lên phương Bắc, sông Tích hiền tuôn chảy xuống miền nam.
Dòng Đáy trong kết bạn với Nhuệ giang, ôm ấp trọn cả bình nguyên trù phú.

Suối Yên mơ ngọt ngào quyến rũ, nụ cười ai ngây ngất nón ba tầm.
Tiếng ai ca vắt vẻo giữa rừng xuân, trái mơ vàng mọng căng muôn điều ước.

Chùa Tây Phương giữa một miền non nước, bao năm rồi La Hán vẫn lặng im.
Đất Bối Khê cung kính vị thành hiền, nhận liền anh chùa Trăm Gian linh ứng.

Trúc Lâm môn bàn tay ai xây dựng, Vũ Khắc Trường ngồi đó với thời gian.
Vũ Khắc Minh kế tục hóa kim cương, chùa Đậu lành trở thành miền cổ tích.

Đền Đông Quan thênh thang và cô tịch, khói hương say phơ phất bóng cửu trùng.
Tiếng đàn bay giữa Đại Lộ mênh mông, nhịp phách tiên nâng hồn người lên cõi.

Dòng Nhị Hà xôn xao sóng dội, phù sa hồng kết thành bãi Tự Nhiên.
Có ai người dội gáo nước thiêng, thăng hoa hết tình yêu và số phận.

Thấy đâu đây túp lều tranh yên ấm, trái tim vàng Chử Đồng Tử - Tiên Dung.
Sáo diều ai tha thiết giữa từng không, hay khúc hát quần tiên ngày khánh hội

Đất Đường Lâm bàn tay ai đắp đổi, đá ong xây ngôi vị của hai vua.
Dòng sữa nào nuôi dưỡng tự ngàn xưa , phủ Thường Tín sinh sáu ba tiến sĩ,

Núi sông hùng vĩ, đất anh linh vạn thuở vẫn anh linh
Thiên địa tịnh minh, đời khang thái muôn năm còn khang thái.

Lụa Hàng Vân bàn tay ai kết sợi, áng tơ mềm vấn vít đất Hà Đông
Gạo tám thơm dâng ngan ngát hương nồng, ai là người ươm gieo miền Chợ Cháy.

Vành nón xinh nghiêng nụ cười con gái, ai là người cặm cụi giữa làng Chuông.
Bàn tay ai đơm kết sợi chỉ hồng, thu muôn sắc về khung thêu Quất Động.

Cả vũ trụ bao la thơ mộng, tranh sơn mài Duyên Thái gói vào trong.
Muôn thần linh Nam - Bắc - Tây - Đông, thợ Sơn Đồng gọi về từ gỗ đá.

Ai hữu duyên xin về miền Trạch Xá, tà áo dài bay hương sắc Việt Nam.
Đất Phú Vinh chau chuốt mỗi sợi nan, kết mây tre thành diệu huyền vĩnh cửu.

Mộc Chàng Sơn đem phụng long hoa điểu, châu tuần về tô điểm cõi linh thiêng.
Tiếng thoi ai rắc ngọc đất quê hiền, khách tha hồ nhặt gom từ Phùng Xá.

Con ốc nào mang trời mây biển cả, thổi hồn vào đồ khảm làng Chuyên.
Bàn tay nào nơi Thượng Hiệp bình yên, điểm linh nhãn cho muôn loài muông thú.

Giang sơn quyến rũ!
Nhân vật tài hoa!

Muôn năm rồi theo bước ông cha, vì Thủ đô đem thân làm cửa ngõ.
Tấm lòng son trời cao còn soi tỏ, gậy Trường Sơn in dấu đất quê hương.

Chiến tranh ư, trai tráng khắp làng thôn nắm tay nhau hát bài ca Vệ quốc.
Bỏ lại sau mái tranh nghèo xơ xác, nguyện đem về cho Tổ quốc quang vinh.

Hồn bay theo cánh gió đại ngàn, sá chi thân vùi sâu ba thước đất.
Tấm bia lạnh nơi nấm mồ đóng chặt, lại mở ra cả chân lý tự do.

Hòa bình ư, lại hát khúc đưa đò, lái thuyền đời vào giữa dòng đổi mới.
Đất cha ông đã bao đời đắp đổi, nay hiến dâng cho sự nghiệp sang trang.

Dù chẳng còn đâu nữa lũy tre làng, dù sáo diều không còn nơi ca hát.
Dù thôn hương không còn đường gạch lát, dù chơi vơi giữa thế giới thương trường.

Chỉ một tấm lòng chan chứa yêu thương
Luôn đấy ắp dù vơi đầy sức sống.
Than ôi !
Núi vẫn cao, trời xanh kia vẫn rộng, mà địa đồ rơi mất chữ Hà Tây!
Đông còn đây, Đoài vẫn còn đây, mà ngơ ngác giữa phố phường Hà Nội.

Cô gái quê dịu hiền nơi bến đợi đã sang sông xao xuyến một chuyến đò.
Niềm vui kia chẳng khỏa hết âu lo, phận làm dâu mấy người hay họa phúc.

Chốn quan trường bị một phen chen chúc, còn công đường hay ké ghế ngồi chơi.
Chốn dân thôn nghe ngóng khắp mọi nơi, còn ruộng đất hay hóa thành vô sản.

Đã chao đảo mấy phen hợp tán, liệu còn không khi biến ngõ thành nhà.
Hạnh phúc chăng khi thuyền mới ghé qua, phận làm hai đã bá truyền đại chúng.
Ai bảo rằng cứ nhà cao cửa rộng, hạnh phúc hơn trong một mái tranh nghèo.
Ai bảo rằng kể cả chẳng gieo neo, khi chứng kiến người giầu kia cũng khóc.

Nhưng thôi thôi !Chân đã bước có nề chi khó nhọc, ai bảo rằng phận dưới chẳng có công.
Hồi môn kia cả mảnh đất danh hương, ai dám nói Thủ đô không nhờ cậy.

Sông Hồng dữ, có hiền hòa sông Đáy, Ba Vì thiêng nâng đỡ núi Nùng linh.
Chùa Một Cột như một đóa sen, được hái về từ Phật đài Hương Tích

Dáng ai đi trong ngàn năm thanh lịch,, tà áo nào không phải lụa Hà Đông.
Nhà ai cao ngất ngưởng giữa không trung, móng nào xây trên đất miền Hòa Lạc.

Khách viễn du không chồn chân ngơ ngác giữa bốn bề mái ngói xô nghiêng.
Tới Thủ đô có thủy bộ đôi bên, dắt hồn người vào bao miền hương sắc

“Đáo giang tùy khúc”, luôn nhớ câu “Hữu xạ tự nhiên hương”.
“Nhất phẩm thiên lươnh”, từng ghi dạ “Phúc đức tòng tại mẫu”.

Đem thân về cùng Thủ đô yêu dấu, cũng tự hào hộ đối môn đăng
Bỏ lại sau một quá khứ mênh mông, tránh sao khỏi chút niềm day dứt.

Hà Tây ơi !
Đưa Người về một miền kí ức, Quốc Hương còn “Bóng chiếc thoi đưa”
Hay đời thường sớm nắng chiều mưa, chỉ “sông Tích, sông Đà giăng lụa”

Nguyễn Khắc Hiếu như còn ngồi đâu đó, gom Tản Đà sông núi thành tên.
Ức Trai xưa vẫn sừng sững uy nghiêm, cõi tâm thượng như sao Khuê buổi sớm.

Cánh hạc trắng bay vào miền quên lãng, có ai người thổi đến một áng mây.
Chẳng thấy ai nâng chén rượu đưa cay, chỉ sương lạnh ướt đầm trên lối cỏ.

Tiễn Người đi thắp hương lòng cháy đỏ, cho tình đời bát ngát một trời thương.
Cho lời ca tràn khắp nẻo văn chương, dưng tượng đài trong trập trùng bể nhớ.

Dù ở đâu giữa đất trời muôn thuở.
Xin Người về chứng giám Hà Tây ơi !
.
Thượng hưởng !

Tháng Chín Mậu Tý 
Phạm Việt Long

NGƯỜI QUA ĐƯỜNG

BANG QUƠ

Người qua đường. Bâng quơ
rổn rảng sao trời, cát biển 
Ngỡ
tri kỷ ngàn năm.

CẠN MÙA

\
CẠN MÙA

hết rồi mùa ạ
hết mộng mơ
hết mong đợi
... Tôi về mình / tĩnh lặng dòng trong.

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2018

LÊU TÊU VỚI BẠN

LỜI THƯA: Cát có người quen vay tiền bạn bè và ngân hàng mua vài lô đất "lướt sóng", nào ngờ mất tay lái... "Ra khơi" luôn...
Nay bạn lại khoe:  nhà đất rục rịch tăng vì SẼ  ĐƯỢC CỨU. Người ấy lại hồ hởi tin vào NGÀY MAI TƯƠI SÁNG.
Bạn hỏi, Cát đùa bạn bằng mấy câu lêu  têu này.


Ngoắng mẩu xà phòng dưới đáy lon
Thổi phù bảy sắc bóng quay tròn 
Tím vàng lấp lánh lòe người lớn 
Xanh lục lộn phèo dỗ trẻ con 
Canh bạc chập chờn… tiền sạch nhẵn 
Đỏ đen cay cú… đất không còn 
Cáo cầy đuôi vẫy nương chiều gió 
Theo gót cọp beo xơi thú non. 

NGÁC NGƠ LIÊU TRAI


NGÁC NGƠ LIÊU TRAI

Mây rối bời sà ngang bậu cửa
Nắng võ vàng rơi úa ngọn cây 
Thẫn thờ gơ gió rã tay 
Mỏi mòn cánh nhạn tháng ngày ngược xuôi

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2018

THÁNG BẢY ĐI QUA MIỀN TỐI

THÁNG BẢY ĐI QUA MIỀN TỐI

Tháng bảy đi qua miền tối
của ma trơi
của ma đói
 của vòng vòng tội vong

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2018

ĐÊM, CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI

ĐÊM, CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI

Mảng đêm đen ngọn đèn mờ tỏ
Cửa sổ lùa cơn gió vu vơ
Trăng suông sáng sáng vườn chùa
Nâu sồng lất phất, song thưa đổ dài.

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2018

NGÀY XƯA NGÂU

NGÀY XƯA NGÂU

Ngày xưa không có Ngâu
không có chia xa, cắc cớ
không anh, không em và không cả 
một trời nhớ thương

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2018

HAI NỖI CÔ ĐƠN

HAI NỖI CÔ ĐƠN

Mình cô đơn, ta cô đơn
Cô đơn mình hái hoa mộng ảo 
Cô đơn ta dấu hoa vạt áo
Yêu đến quặn lòng... sao chả hết cô đơn? 

KÝ ỨC LÍNH : BÀI 13 : NỤ HÔN BƠ VƠ


KÝ ỨC LÍNH : BÀI 13 : NỤ HÔN BƠ VƠ
22:19 20 thg 7 2012
Lời thưa: Có lẽ bây giờ giới trẻ chỉ có thể đọc thấy trong sách về HỘI CHỨNG CƯỜI của một đội quân thanh niên xung phong nữ ở đâu đó khi chiến tranh. Nhưng nếu mà ai biết họ biết vì sao họ bị bệnh thì sẽ thương họ đến chừng nào và sẽ không bao giờ quên được những gì về họ, về chiến tranh)(Viết ở nơi xưa là Rừng cười. 2009
Kính tặng những nữ TNXP đã chiến đấu và hy sinh ở Rừng cười. )

Đoạn đường rừng nát bom đạn chiến tranh 
những xẻng cuốc rỉ hoen 
những xe hàng cháy dở ...

Đâu đây
 vẳng tiếng cười
- cười như khóc từng cơn nức nở.

Rừng xác xơ loang lổ
Rừng tàn tạ héo hon.
 hương bồ kết lẫn mùi khói bom
vụn vỡ sứt sẹo  lược sừng, lược gỗ 
vài mảnh gương rất nhỏ 
cỏ mọc chen nùn tóc rối vãi vương.

Tôi thấy
 những nấm mộ lặng thầm dưới tán xanh
-  mầm xanh mọc lên từ gốc cây cháy xém.
Rừng cười
Những đôi môi gấp gáp nụ hôn dã chiến
- những nụ hôn không hò không hẹn
vào? ra? đi? đến?
 không quen, không biết.
 những đôi mắt quầng thâm
những đôi môi âm thầm
dâng hiến
 đam mê  con gáí nồng nàn
 vòng tay bỏng riết xốn xang.
  khát khao tinh khiết.

Giữa lửa đạn khói bom mù mịt
Hương hoa rừng đâu đây...
...

Bao năm rôi mà Rừng cười vẫn đặc dầy
Những nụ hôn không tên không tuổi.
Những nụ hôn đắm đuối
Những nụ hôn chiên tranh cay xè lửa khói
Những nụ hôn
bơ vơ!

ĐI TÌM CÂU HAT “ LÝ THƯƠNG NHAU”

MÙA TƯỞNG NHỚ & TRI ÂN  27/7

THEO AI ĐI TÌM CÂU HAT " LÝ THƯƠNG NHAU
********************

Theo ai đi tìm câu hát “ Lý thương nhau”
Buốt dọc Trường Sơn mồ hôi túa áo.
Một thời đã xa… một thời mộng ảo 
Bỗng ùa vê trong điệu “ Lý thương nhau”…

Tìm anh ở đâu? Mưa tạt ngang đầu
Gió thốc ngược rát tê nửa mặt
Lặng nhìn nhau, không cất lời giã biệt
Bím tóc dài mưa ướt dính bết tay

Em về phố xưa nhìn lá vàng bay
Ngắm trăng khuya treo ngang cửa sổ
Nghe tiếng còi đêm xập xình xe lửa 
Chở từng đoàn lính trẻ ra đi…

Người ra đi…có ai hẹn trở về? 
Đê sông Hồng bập bềnh mùa nước nổi
Đoàn thuyền cá sớm chiều lầm lũi
Ngắm thương đau què quặt những mố cầu. 

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2018

MƯA CHIỀU HÀ NỘI

MƯA CHIỀU HÀ NỘI 

Mưa chiều rơi
Không nhạc điệu, không  lanh tanh mà sầm sập trời / nước đổ 
Xô cây là gió, ù ù là gió / cuống cuồng quét bốn phía tứ tung chiều 

Quá muộn cho buổi tầm tan, rồi tối, và đong đưa đèn đường /đỏng đảnh lu lu tỏ tỏ dằn dỗi, bực bội dấm dứt loang loang

Sấm nghẹn, sét câm, u ơ không vang / lại  nấc cụt ư ử ngập ngừng giống chó hoang bị hóc

Đất lộn vào trời, trời sa xuống đất / xe bơi, nhà bơi, và đám người vón cục bùng nhùng

Đám người vón cục thất thần ngác ngơ, lướt thướt, bì bõm  trong khăn khẳn mùi / ùng ục bọt đen lờ lờ sủi từ  cống hoà réo lẫn với  mưa không dứt

Đám vón cục người sặc sụa ho / họ há mồm to hít lấy hít để tý không khí vụn tơi nhớp nháp giữa nước trời rơi xuống và nước cống dềnh lên từng nấc quấn nuốt dần chân họ và phương tiện giao thông của họ.

Đường “ùn ứ”, người “ùn ứ”, xe “ùn ứ” không đám dừng, cũng không thể dừng / ai cũng muốn đi nhanh nhưng chả thể đi nhanh.

Đám vón cục người /quờ quạng giầy cao gót, nhếch nhác phấn son, giằng néo sắc dây...như gà mắc tóc, ngác ngơ lúng túng lộn xộn trong cơn nháo nhào bão mưa.

Hùm hụp áo mưa, hùm hụp mũ bảo hiểm muôn vẻ, muôn dạng, muôn màu như đàn quái vỡ trận / nghi ngóp kẻ ngồi yên, người dưới nước cong đít ủn xe như bọ rùa nhung nhúc lấn chen

Ô tô bò như sên... nước ì oạp như reo, như hát, lúc táp xộc như rồ, lúc gào xộc cửa xe của nhà như điên, cùng rác lều bều như món lẩu gỉ gì không ngửi được

Xoe xoé tiếng chửi , tiếng kêu, thiếng thở than và cả tiếng khóc, tiếng rên...

Và 
nước mưa chảy vào miệng cùng bụi ô nhiễm, cùng vi trùng, cùng rác lá lên men  / lẫn vị mặn của mồ hôi và nước mắt con người giống vị bột  nêm, mà là vị bột nêm hết đat.

Mưa chiều thành dòng dai dài không có hạt.

Bỗng, 
một xe đang dắt bị nghiêng, nhiều bàn tay với giữ 
một người dắt xe bị nước táp dúi cơ hồ ngã, nhiều người cùng xúm lại nâng.

Cơn mưa như sững lại, rồi lại cứ ào ào ạt ạt to hơn trút xuống / đám vón cục người lầm lũi, xô bồ, cam chịu.

Ngày mưa bão 20/ 7/ 2018

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2018

GIÃ TỪ TÔI

GIÃ TỪ TÔI

Giã  từ ngốc nghếch tôi,
Tôi nhé! 
đời nông thế
đời mỏng thế
 Tham sân si nào -  bến đậu an vui?

Giã  từ khờ dại tôi, 
Tôi ơi! 
 hồn sông dài 
hồn rộng bể
Tôi sao chen chốn tận cùng ích kỷ? ! 

Giã từ ngây ngô tôi, tôi nhỉ! 
Giã từ - tôi tình yêu
Giã từ - tôi luật lệ.

Rộng dài  tôi
Ngang dọc
Một tôi!

LÀ ĐÊM

LÀ ĐÊM

tãi vàng lãng đãng màu mơ
trăng nghiêng đêm vẽ vu vơ nét buồn

là ai  - núi đá vẹt mòn? 
là ai - búp lá xanh non đầu cành? 

tơ hơ vênh thác sập ghềnh 
sót trong veo một giọt tình cho ta

Là mắt tình gợn thu ba
Là vườn tình ngát hương hoa duyên tình.

Là đêm, muôn nỗi ta mình
ngạt ngà tựa gió, bập bềnh gối mây.

Rượu tình dốc cạn giấc say.








Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

CHIẾC KHUY ÁO KHÁC MÀU

MÙA TƯỜNG NHỚ và TRI ÂN THƯƠNG BINH LIỆT SĨ - 27,7
KÝ ỨC LÍNH _ 
CHIÊC KHUY AO KHÁC MÀU

Những người lính bạn tôi
lớp lớp ngã xuống chiến trường tuổi mười tám, đôi mươi.

... Chiến tranh qua đi
Phồn hoa phố dường như quên họ

ĐỌC “ CHIẾC ÁO BẠC MÀU “ fb Nguyễn Trần

LẠI MÙA TRI ÂN & TƯỞNG NHỚ  --27/7.

CẢM NHẬN về  Bài thơ CHIẾC ÁO BẠC MÀU
nghĩ về lòng chung thuỷ

                     (Bài của Trần Thanh Blog)
 
 Bài thơ của chị Diệu Sinh viết tặng một người đồng đội của mình thời đánh Mỹ. Gọi là thơ nhưng thực ra đây là câu chuyện tình cảm động, trong trắng , hồn nhiên của một đôi trai gái yêu nhau thời đạn lửa...
Mở đầu bài thơ là câu chuyện giữ gìn kỷ vật của một người con gái. Chị cất giữ trong rương những thứ tưởng bình thường nhưng đối với chị thì nó thật là thiêng liêng, quí hơn vàng bạc. Đó là một chiếc áo bạc màu, sạm đen khói đạn, là một món tóc thề, xanh một đời con gái, là một nhành hoa be bé đã héo mòn khô quắt bởi thời gian...Và còn nữa, chị luôn giữ bên mình bài thơ viết về người lính Nga thuở nào nói với người yêu trước lúc lên đường ra trận, với một lời hẹn thề nóng bỏng: đợi anh về...mặc "thời gian cứ lầm lũi trôi đi":

Chị vẫn giữ trong rương chiếc áo bạc màu
tháng rồi năm cứ trôi lặng lẽ...
một món tóc xanh,
một nhành hoa be bé
khô quắt, héo mòn giữa nếp áo chẳng còn xanh!
Chị vẫn giữ bên mình
một bài thơ chép trên giấy mỏng
Lời người đi nóng bỏng:
"Em ơi! Đợi anh về..." #
mặc thời gian lầm lũi qua đi.
...
Và ở trong tim người con gái ấy, vẫn nhớ mãi không quên một thời tuổi trẻ. Mối tình đầu bỏng cháy yêu thương. 17 tuổi, bắt đầu yêu bằng trái tim chẳng biết sợ đạn bom, nhưng nước mắt lại cứ rơi khi tiễn người yêu ra trận :

... mười bảy tuổi
Tình yêu trong veo, sôi nổi
Coi thường khói lửa đạn bom.
Đôi má hồng, đôi mắt đen
nhòe nước mắt
tiễn người yêu ra trận.
...
Rồi người lính ấy ra đi mãi mãi không về. Còn người con gái vẫn cứ đợi chờ, hy vọng...vẫn giữ gìn chiếc áo bạc màu, vẫn nhớ ghi lời hẹn đợi anh về. Thời gian vẫn cứ nối tiếp nhau, tuần hoàn trôi theo qui luật muôn đời của nó. Xuân qua, hạ tới, Thu về...rồi mùa đông lạnh lẽo lại sang. Thời gian không có tuổi nhưng con người có tuổi. Bốn mươi năm đợi chờ, chỉ có thể chưa đủ dài làm ai hóa đá mà thôi. Còn con người thì đã già nua, cũ kỹ:

                ...  bạc trắng mái tóc xanh óng ả
 Nhăn nheo đôi má
 Mắt rạn chân chim...

Còn phố phường , vạn vật cũng tất nhiên có vô vàn thay đổi. Bao nhiêu người lạ đến, chẳng phải người xưa vương hoa sữa mùa thu xe cộ ầm ào, gào thét tứ phương, Hà Nội đã có nhà cao hơn mây, sừng sững...
Riêng anh ấy đi 40 năm- không về. "Người ấy- không về..."một loạt câu phủ định lạnh lùng như vết cứa vào tim. Người phụ nữ vẫn lặng thầm dõi mắt đêm đêm, dù nước mắt đã khô rồi thì con tim của chị lại không bao giờ ngủ. Nó thổn thức mơ về tiếng tàu điện xa vời... nó bâng khuâng đếm những vì sao cô đơn lạc lõng... Nó nhớ hoài nhớ mãi một lời thơ : EM ƠI, ĐỢI ANH VỀ!

   Bài thơ kết thúc bằng tiếng vọng vang lên từ miền ký ức thẳm sâu của người con gái. 40 năm là một nửa cuộc đời...chiếc áo bạc màu vì thời gian đã làm cho tình người thấm đẫm màu chung thủy. Một bài thơ, một câu chuyện tình nghe như cổ tích về hòn Vọng phu.

***************************************************************
CHIẾC ÁO BẠC MÀU
Hat Cat Diệu Sinh  07, 2010

Chị vẫn giữ trong rương chiếc áo bạc màu
tháng rồi năm cứ trôi lặng lẽ...
               một món tóc xanh,
                        một nhành hoa be bé
khô quắt héo mòn giữa nếp áo chẳng còn xanh!

Chị vẫn giữ bên mình
một bài thơ chép trên giấy mỏng
Lời người đi nóng bỏng:
"Em ơi! Đợi anh về..." *
mặc thời gian lầm lũi qua đi.

Thơ ngây học trò
             mười bảy tuổi
Tình yêu trong veo, sôi nổi
Coi thường khói lửa đạn bom.
Đôi má hồng, đôi mắt đen
nhòe nước mắt
                    tiễn người yêu ra trận.

Bốn mươi năm!
           Người đi.
                 Không về.
         Vâng !
               Người ấy không về!

Con phố ồn ào giờ lặng ngắt.
 Đến rồi đi
những người lạ mặt
không có trong ký ức
không vương mùi hoa sữa mùa thu.

Mùa thu đến rồi đi
Mùa xuân đến rồi đi
Mùa hạ, mùa đông cũng thế.
Chị âm thầm
dõi về hướng cũ
 nơi tiếng tàu điện khuya rung nỗi nhớ
... bốn mươi năm!

Bốn mươi năm
Hà nội:
Nhà cao hơn mây
Phố xá đặc khói đen, xe đỏ.
Chị đếm sao trời ngoài cửa sổ
xung quanh khoảng trống bơ vơ..!

Chiếc áo bạc màu, vết đạn xạm mờ
khô nước mắt những đêm dài thương nhớ
bạc trắng mái tóc xanh óng ả
nhăn nheo đôi má
mắt rạn chân chim.

Mặt trời lặn
          trăng lên...
                   Đắp đổi.
                             Im lìm.

Bốn mươi năm.
         Mấy chục ngàn ngày
                 mấy chục ngàn đêm...
                        mãi mãi.
                            Thiết tha tiêng gọi:
                            "ĐỢI ANH VỀ ! EM ƠI"*

-------------------------------------------------------
( ĐỢI ANH VỀ
của nhà thơ Nga Xô Viết . Tố Hữu dịch )n

SÀI GÒN GIÓ ĐÊM NAY

SÀI GÒN GIÓ ĐÊM NAY

( Viết cho xưa xa)

Gió Sài Gòn se sắt tóc bờ vai
u hoài
câm nín
xưa xa bịn rịn
em một mình lặng lẽ biệt hương sông.

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

LỜI TIÊN TRI CỔ XƯA về THỜI MẠT PHÁP Đã ứng nghiệm

 

Đăng ngày: 19:36 05-01-2011
Thực tế ít người biết đến cuốn sách được viết cách đây hơn 5000 năm -Srimad-Bhagavatam ( Chí tôn ca )- dự đoán nhiều xu hướng và biến cố hiện tại với độ chính xác đáng ngạc nhiên.
..."Nguyên tắc tôn giáo sẽ được xác định bằng sự biểu hiện sức mạnh (và) được đánh giá bằng sự nổi tiếng của một nhân vật thành đạt về vật chất..." " Những ai không tiền không thể nào có được công bằng và bất kỳ ai có tài tráo trở chữ nghĩa một cách khéo léo sẽ được xem là học giả "
 "Thưa đức vua kính mến, tôn giá , tính chân thật, sự trong sạch, sự tha thứ, lòng nhân từ, tuổi thọ, sức khỏe cơ thể, và cả ký ức nữa tất cả đều suy giảm ngày càng nhiều hơn vì tácđộng to lớn của thời đại"( Srimad- Bhagavatam 12.2.1)
   Lời mô tả Kali-yuga này (thời đại bất hòa, đạo đức giả hiện nay ) được ghi trong đoạn 12 của Srimad- Bhagavatam . Cuốn sách này được viết cách đât 5000 năm, khi thời đại Kali-yuga mới bắt đầu, và nhiều vấn đề trong tương lai được đề cập tới.Vì vậy  Srimad-Bhagavatam được xem như s'astra ( kinh thánh mạc khải). Người biên soạn s'átra hẳn là một người giác ngộ giải thoát nên mới có thể mô tả quá khứ , hiện tại, tương lai giống như những gì nó xảy ra.
 Về thời đại này cuốn sách viết rằng: " Ở thời đại Kali-yuga này, nguyên tắc tôn giáo (dharma), tính chân thật (satyam), sự trong sạch (S'aucam), sự tha thứ (ksama) , lòng nhân từ (daya ) tuổi thọ (ayuh), sức khỏe ( balam), ký ức (smrti)-tám điều này giảm dần đến không.
  Dĩ nhiên , ngoài Kali-yuga còn có những yuga khác, Ở thời đại Satya -yuga kéo dài 1triệu 800 ngàn năm, tuổi thọ của con người là 100 ngàn năm. Ở thời đại kế tiếp là Treta -yuga kéo dài 1 triệu 200 ngàn năm, tuổi thọ con người là 10 ngàn năm, tức là tuổi thọ đã giảm 10 lần!.Ở thời đại tiếp theo sau đó là Dvapara-yuga, tuổi thọ lại tiếp tục giảm 10 lần nữa, , con người chỉ còn sống có 1000 năm; Dvapara -yuga kéo dàì 800 ngàn năm. Đến thời đại Kali-yuga này con người chỉ sống tới hạn 100 năm, có người chỉ 60, 70; có người chỉ 20, 30 cũng hết một đời.
Trước đây một người làm điều sai quấy, khi người đó cầu xin tha thứ thì sẽ được cộng đồng hoặc cá nhân tha thứ. nhưng ngày nay , thậm chí bị giết bởi một cái nhìn, hoặc một câu nói ! Điều này đang diễn ra khắp mọi nơi .
 " Trong thời đại Kali- yuga này, phẩm chất và địa vị xã hội của con người được đánh giá theo sự phát triển của tài sản.. ( Srimad-Bhagavatam 12.2.2).  Trước đây địa vị của con người được đánh giá theo khả năng tâm linh... Trước đây một người brahmana được kính trọng vì người đó nhận biết được Brahma - Linh hồn tối cao. . Nhưng trong thời đại này, nếu bằng cách này hay cách khác kiếm được tiền, bạn có thể mua được mọi thứ, được mọi người kính trọng. Không ai hỏi bạn về văn hóa, giáo dục hay kiến thức của bạn.
 " Trong thới đai Kali-yuga , Nguyên tắc tôn giáo và công bằng sẽ được xác địnhbằng sự thể hiện sức mạnh ( Srimad-Bhagavatam 12.2.2).Nếu bạn có một thế lực nào đó, mọi quyết định sẽ có lợi cho bạn. Bạn là người không có tín ngưỡng, ban chỉ cần bỏ ít tiền mua chuộc một tu sĩ nào đó ông ta sẽ xác định là bạn ngoan đạo. Vì thế phẩm chất được quyết định bằng tiền chứ không phải bằng tư cách thật sự!
"Hôn nhân  sẽ được định đoạt theo tình cảm nhất thời, và muốn trở thành một doanh nhân thành công thì ngừơi ta phải lường gạt ( Srimad - Bhagavatam 12.2.3 ). Mối quan hệ vợ chồng tùy thuộc vào sự ưa thích nhau. Nếu một cô gái thích một chàng trai hay ngược lại thì họ cứ lấy nhau mà không cần biết sau này sẽ ra sao. Vì vậy mọi người đều bất hạnh.  " Chồng vợ chỉ còn ăn ở với nhau khi còn hấp dẫn về thể xác, và Brahmana - giới trí thức thánh thiện- được trao một sợi chỉ thánh. Vì vậy người có Sợi chỉ thánh  nghĩ rằng vì tôi có Sợi chỉ thánh ây, nên tôi là một Trí thức thánh thiện, tôi có thể cư xử như một Candala ( người ăn thịt chó). Và chỉ vì sợi chỉ đáng giá 2 xu ấy mà người ta nghĩ họ là một Trí thức thánh thiện , và vợ chồng khi gặp khó khăn trong quan hệ tình dục , tình cảm của họ bèn giảm sút, thậm chí ly dị.
Một dấu hiệu khác của thời  Kali- yuga là : " Những ai không có tiền thì không có công lý, bất kỳ ai có khả năng tráo trở từ ngữ một cách khôn khéo đều có thể trở thành học giả" ( Srimad- Bhagavatam12.2.4 ). Nếu bạn không có tiền , bạn sẽ không co được công lý ở tòa án, . Ngày nay, thậm chí các thẩm phấn ở tòa án nhận hối lộ dể ra phán quyết có lợi cho bạn. . Nhng nếu không có tiền thì bạn đừng có đến tòa.Và một người ăn nói lưu loát thì dù anh ta có nói gì hoặc chẳng ai hiểu diều anh ta nói, anh ta vẫn là một pandita- một học giả uyên bác

NHAAN NGÀY 27/7 : CHIỀU THẠCH HÃN

MÙA TRI ÂN 27/7 :
CHIỀU THẠCH HÃN 

Chiều Thạch Hãn nắng thấu đáy sông
 Cát rang bốc lửa
Gió Lào nửa cơn dang dở
Bần bật sóng run.

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

VUI : HÌNH NHƯ HỌ ẤY ... HÌNH NHƯ...

VUI CƯỜI NGÀY BÃO - HÌNH NHƯ HỌ ẤY... 

1-- Hinh như họ ấy ... hình như... 
Lúc nghêng ngang, lúc ngù ngờ
đến hay.
Cay chua rượuj hũ vơi đầy
Dọc ngang thiên hạ muôn hay
riêng  mình.

Ổi ương nửa chín nửa xanh
Người ương
một nhịn chín lành cho qua.

Phiêu bồng nụ mộng tưởng hoa
Hươ tay họ ngỡ sơn hà trong tay.
...
2-- Thôi.
Đành vờ dại, giả ngây
Nhìn nghiêng ngả 
họ 
tỉnh say cuộc người.
Mắt nheo le lé mím cười
Ôm tung toé cất a ời.. giọng ru.

Hình như họ ấy... hình như...
Kệ 
Ta ngoắng nước ao tù 
vớt sao.


Hat Cat 17/7/2017

TRIẾT LÝ VẶT

TRIẾT LÝ VẶT

Cuộc đời là cuộc chơi
Là vé số muôn lần không trúng thưởng
Không ai thua và cũng không ai được
Không mất cũng chả còn.

HÌNH NHƯ

VUI CƯỜI NGÀY BÃO - HÌNH NHƯ HỌ ẤY... 

1-- Hinh như họ ấy ... hình như... 
Lúc nghêng ngang, lúc ngù ngờ... đến hay
Rượu chua dốc ực vơi đầy
Dọc ngang thiên hạ muôn hay ... chỉ mình.
...
Ổi ương nửa chín nửa xanh
Người ương... 
một nhịn chín lành cho qua.

Phiêu bồng nụ mộng tưởng hoa
Hươ tay họ ngỡ... sơn hà trong tay.
...
2-- Ta... 
Đành vờ dại, giả ngây
Nhìn nghiêng ngả họ tỉnh say cuộc người.
Mắt nheo
 le lé 
mím cười
Ôm tung toé cả đất giời... khẽ ru.

Hình như họ ấy... hình như...
Kệ 
Ta ngoắng nước ao tù 
vớt sao.

Hat Cat 17/7/2017

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018

NHÂN 27/7 - CHIỀU Ở NGÃ BA ĐỒNG LỘC

NHÂN 27/ 7-   CHIỀU Ở NGÃ BA ĐỒNG LỘC

Đó là một lần chúng tôi đi đến những địa danh chiến tranh từ Khe Giao, Linh Cảm, Lam Hồng... theo con đường mà ngày xưa bao đồng đội tôi và thanh niên xung phong đổi xương máu mình để gìn giữ. Trước khi tới Đồng Lộc thì bè bạn đã sắm đủ lược gương... cho các liệt sĩ. Tôi say xe quên nhắc mấy cô em mua bồ kết. Khấn các chị xong, chuẩn bị về, lúc qua chỗ chị Tần, một người bạn thốt lên:-" Chị ấy nhắc là mình hứa mua bồ kết cho các chị ấy mà quên kìa." Một bạn nữ Công An bảo :" Để em xuống, chắc dưới này có bán"; nhoáng cái , cô ôm lên một ôm bồ kết, mọi người chọn mười quả bồ kết mẩy , dài và đẹp đưa cho tôi. Một cô bạn khác lúi huí thắp nhang. Tôi nâng hai tay lên ngang mày lẩm nhẩm xin lỗi các chị rồi dâng lên. Hai tay tôi còn cách bát hương một khoảng thì bát hương bùng hóa . Mười quả bồ kết trên tay tôi cũng bén lửa...Ôm bồ kết cũng bén lửa...
Tất cả mọi người có mặt rất đông đều quỳ sụp xuống . Tiếng khóc... tiếng cầu khấn...
Đến giờ chúng tôi ngơ ngác không biết tại sao bồ kết cháy trên tay mà không bỏng!
__________________________________

Một chiều ngã ba Đồng Lộc
Dâng bồ kết lên người đã khuất
Bồ kết hóa trên tay
Bát nhang bùng mây lửa
Mây lửa rực hồng
Mây lửa đỏ.

Rạp lạy
trên bậc, dưới đường
xuống, lên
già trẻ...
Nước mắt trào, lời nguyện cầu nức nở.
...Một cơn gió thốc qua
Một cơn mưa xối xả
Tiếng sét xẹt ngang cửa rừng
Chuông rung...
Vồng lửa đỏ.
Ngã ba ĐồngLộc
chiều buôn buốt gió
Ngã ba Đồng Lộc
chiều ràn rạt mưa.

*** Xa đưa
Khói đạn mưa bom giăng kín trời ngày ấy
Cô gái thanh niên xung phong mái tóc xác xơ bùn đóng vẩy
Da mái xanh cơn sốt rét rừng
Quần áo lấm lem mồ hôi quyện đất đường...
Ngày đêm
tay chai mòn xẻng cuốc.
"Tiếng hát át tiếng bom"
Đoàn xe đoàn người ào ào ra trận.

Đêm đạn đỏ trời, khuya bom sầm sập.
Tơi tả hoa rừng
Hoa rừng thơm.
Hoa rừng nát dập...
Hương hoa rừng âm thầm
lẫn mùi xăng, mùi xe, mùi đạn bom, mùi máu, mùi mồ hôi khét lẹt
mùi con đường lổn nhổn hố nhỏ to.
....
Ngày lại ngày
Người cứ đi và xe cứ đi...
xóc nẩy từng khúc đường ngập ngụa
nhộn nhạo trộn bùn đen, máu đỏ.
Bùn lam lũ ngàn đời Đất Mẹ
Máu Con gái tuổi xuân rực rỡ
Dâng hiến cuộc đời cho Tổ quốc quyết sinh!

***
Đồng Lộc vòm trời chiều biêng biếc xanh
Văng vẳng lời ru...
.... Mẹ Âu Cơ da diết
Lời Bà Trưng trả thù nhà nợ nước .
Lời Bà Triệu cưỡi voi đánh giặc.
Lời sông núi ngàn năm.

....À ơi
à à... ơi ơi...
cò trắng, đồng xanh
bống bống, bang bang
con cua, con cá...

Êm êm lời ru của mẹ...
Mẹ ru hương lúa
Mẹ ru hương cau
Mẹ vỗ về xoa dịu cơn đau
Đưa con gái đến THIÊNG LIÊNG _ BẤT TỬ!

À ơi ... ngủ ngoan
ngủ ngoan..
hương lúa...
...à à ơi...
hương bồ kết ...
ngủ ngoan...
( 27/7/2008- 27/7/2011)

TA ƠI !

TA ƠI! 

Vườn ngoài gió vẹo ngọn dâu
Giọt sương méo bám mép tàu chuối khô
Rạc khê đêm nghẹn cơn ho
Mọt gường cót két, giấc mê chập chờn

Lanh chanh mây dỗi, gió hờn
Mảnh sao vụn cuốn nùn rơm đốt mình
Thì thòm mõ cá điểm canh
Lần mò cánh vạc chòng chành giãi khuya

Giăng đêm niềm nhặt, nỗi thưa
Ngày táo tác, đêm vật vờ.
Ta ơi!

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

147 -- LỜI LIỆT SĨ


LỜI LIỆT SĨ LÁI XE

Đừng tìm em anh ơi
Em với xe bốc lửa
Bom  phạt cây bốc đá
Tung cao hay  vùi sâu?!

Mà em chửa kịp đau
Mà em chửa kịp ngó
Em cùng Xe bùng lửa
Lửa bay lên lưng trời.

Xe rơi hay em rơi?
Bom nổ hay xe nổ
Sắt nung rưng rực đỏ
Nóng ngang ông mặt giời...

Đừng tìm nữa anh ơi!
Tro than em thành đất
Máu em tan vào nước
Hồn em hoá bao la.

Em  vẫn về đồng ta
Trên cánh cò phấn trắng
Em tãi vàng lúa  nắng
Em ủ mầm mạ đông

Em vẫn chăm khóm hồng
Anh trồng bên mộ mẹ
Em vẫn như thơ bé
Níu giỏ anh bắt cua...
Em theo chị lên chùa
Em nghé cha rít thuốc.

Bao nhiêu là thân thuộc
Bấy nhiêu là nhớ thương.

Đâu chả đất quê hương
Đau nào không muối xát?

Đừng vò đời thêm nát
Đừng tìm em nữa, anh!

...

NHÂN 27/7 -

KÍNH VIẾNG HƯƠNG HỒN LIỆT SĨ SỐT RÉT


- Người chết thì không về nữa
Sao ngày nào anh cũng đây?
Mắt đờ người run ngộp thở
Quân trang rách túm khíu dây.

Anh cười...  răng vàng cáu xỉn
(Tiếng cười run lá khô cây)
Lưng khòm như con tôm luộc
Xương nhô nhọn bà vai gầy.

Anh lại cười...  không ra tiếng
Sốt cơn rút kiệt sức trai
Tóc bết bụi lầm đóng mảng
Cáu đen mười móng tay dài.

Nhếch mép... nét cười như khóc
Chúi đầu vào gốc cây già
Lá rừng dâng ngang lút mặt
Đất mùn vương vãi thịt da.

Há miệng cố... không cố được

Hạt khí cuối cùng hắt ra.
Cơn sốt bỗng dưng tắc nghẹt.
Hình... hình như đã... như là...?...! 

Vẫn co như con tôm luộc
Anh lùi vào chốn bao la
Sốt rét dứt cơn đầy đoạ
Anh lẫn cùng với hương hoa
Vút lên bầu trời xa thẳm
Về phía mênh mông chói loà.


Hồn mộng anh về xưa cũ
Một thời thơ ngây.
Rất xa.


Hat Cat 2012-2017

ĐẤY - AI. ?

ĐẤY AI? 

Lạ quen giọng nói đầu dây
Nẻo xa xăm khuấy vơi đầy chờ mong.
Đã rằng đừng ngóng, đừng trông
Mà sao lòng cứ giục lòng nhớ ai.

Trăm năm là ngắn hay dài? 
Thơ ngây dáng trúc hình mai héo mòn.

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2018

XÔI XA

XÔI XA

Xôi xa mút chỉ chót đường
Mây cành, bụi gió, lá sương vật vờ
Hoa xoe cánh ngóng, nhuỵ chờ 
Nõn nà búp biếc, đài tơ khoe hồng.

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2018

AI ĐIẾU CHO NGƯỜI HÔM QUA

AI ĐIẾU CHO NGƯỜI HÔM QUA


Cảnh cũ không còn như cũ xưa
không cầu vồng mộng lấp lánh mưa
không mây ngũ sắc huyền ảo gió
không dịu nồm nam im ắng trưa

ĐÊM

ĐÊM 

Dấu mình trong giấc chiêm bao
Đêm nghe tiếng cú khào khào rúc đêm
Đen. Nhẻm đen đạo thánh hiền
Lạnh tanh khuya vẫn ánh lên lửa đời.

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

CÀNG ... CÀNG...

CÀNG... CÀNG...

Càng gần thì lại càng xa..
Càng quen càng lạ mới là một đôi
Càng xuôi càng ngược là tôi
Càng nuột nà càng rối bời là em

ĐÙA BẠN ĐI NGHỈ

ĐÙA BẠN ĐI NGHỈ 

Háo hức  đi, thẫn thờ về
Chợt vui, chợt lại thấy tê tái lòng
Khi đi phút ngóng giây trông
Lúc về gan ruột bập bùng tương tư

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2018

CƠN GIÓ TRÁI

CƠN GIÓ TRÁI
   (Viết cho những người biết giận hờn)

 Sao em lặng thinh không nói
Khiến tôi hết đứng lại ngồi
Đôi mắt vô hồn tê dại
Vắng tanh không bóng hình tôi.

Em tám chín mùa nước nổi
Tôi mươi con sóng ngược dòng
Thuyền say trót lần vụng dại
Lỡ buông lỏng lái lưng chừng

Bờ nước quay tròn chong chóng
Em cười, mắt buốt trời đông.
Tôi bỗng thành người xứ lạ
Vô tình...
nước giọt tong... tong...

Lời em nhẹ tênh như bấc
Mà nghe dồn ứ bão giông
Từng tiếng rơi rơi òa vỡ 
Giá tê trùm cả thinh không 

Chót lỡ;
biết là không phải !
Sao em không khóc, không hờn?
Mà lạnh lùng cơn gió trái
Xua chiều dạt nép hoàng hôn.

Cầu xin mặt trời đừng mọc
Để em nguôi bớt nguồn cơn.

HOÀNG HÔN EM

HOÀNG HÔN EM

hoàng hôn em
vẽ lưỡi liềm trăng non
cuốn hương hạ huyền ủ men đời cuối nẻo.

hoàng hôn em
ríu rít chim liếu điếu 
xới xáo thóc vàng sân

 hoàng hôn em 
 khuyết hao trăng 
vo vẹn ánh rằm.

Hat Cat
11/07

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2018

KHÔNG ĐẶT TÊN

KHÔNG ĐẶT TÊN 

Cũ xưa nỗi nhớ
lãng đãng mây ngàn 
Một mai nỗi nhớ
sương khói lụi tàn 

CÁM ƠN

CÁM ƠN

Đưa em về thời sinh viên rất xa
Anh lặng lẽ ngắm đêm tĩnh lặng.
Trả em lại cho Hà Thành dịu nắng
Anh ngồi nghe khuya xuân mưa 

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

TRÁI TIM ĐAN CÔ

TRÁI TIM ĐAN CÔ

Nhặt niềm tin từ vụn nát đời
ủ giọt hồng máu đỏ
Xẹt lửa
bừng trái tim Đan- cô

XA XÔI ƠI,

XA XÔI ƠI!

Laị nhớ em rồi. Xa xôi ơi!
Heo may tê tái buốt hồn ai
Nghe xao xác lá rơi hè phố 
Ta lại nhớ em. 
Xa xôi ơi!

Mỗi bước em đi, mỗi bước dừng 
Cơn gió vô tình thổi sau lưng
Em về nơi ấy mờ hư ảo
Ta gói cô đơn gửi theo cùng...

Ta vẫn cô liêu giữa phố phường
Vớt trăng bóng lẻ, níu hoàng hôn
Mây ngàn chốn lạ nương sương khói
Thoáng nét buồn dâng nơi cố hương!

Vẫn biết là xa, mãi là xa.
Ráng chiều nhòa nét phố chiều tà.
Giá lạnh đầu sông biền biệt vắng
Hỏi có khi nào em nhớ ta?!

Hat Cat 11-17

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2018

EM ĐÃ TÙNG GIÀU NHẤT THẾ GIAN

EM ĐÃ TỪNG GIẦU NHẤT THẾ GIAN

Em đã từng giầu nhất thế gian
khi bên người em yêu ngày ấy
giữa phố phường vẹo xiêu và những gian nhà cháy
gạch vữa mịt mù chồng đống ngổn ngang.

VỊNH WOULD CUP

VỊNH WOULD CUP 

Dăm miếng da khâu chứ mấy mươi
Mà xui kẻ khóc, khiến người cười
Cẳng dài, chân ngắn thi nhau chạy
Đầu hất, tay vung thoả sức chơi
“Vào lưới” - tiếng hò bung mặt đất 
“Ra ngoài” - nước mắt thấu tim trời
Tiễng rưỡi -thế gian quên khốn khổ 
Bốn năm - trọn ven một niềm vui.

HatCat 07/07/2018






VÔ ƯU

VIẾT CHO VÔ ƯU

giá như không sao mọc
đêm đen mãi  đêm đen
giá như không anh đến
Cô đơn em mãi em.

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2018

BÔNG LAU

BÔNG LAU

Mây giăng màn
buông địa đàng dang dở
buông địa đàng lầm lỡ
xếp bằng thiền gió bông lau.

Rão canh thâu
mòn trưa trắng
Bông lau gió
đu chim xa tiếng mỏng
lăn sỏi gần còng cọc tiếng rơi

 Đung đưa
Bông lau nắng bơi
đuổi trăng vệt sáng
quệt nhem trời chì xám.
 lay
Bông lau gió lướt buồn
vết chân chim lạ
 đuôi mắt ai xa.

Bông lau lá
bông lau hoa
Bông lau mưa nắng
bông lau gió lặng
Xe tình chằm kín chiều hôm.

Địa đàng - thiên đàng
Bạc trắng bông lau gió.

CHO THÔI NHUNG NHỚ

CHO THÔI NHUNG NHỚ

(. một bạn học ra đi ...)

Ván đời, lỡ cuộc nước mây
Đành vo giông bão giữa tay mà cười.
Trăm năm là ngắn hay dài
Trần gian một cõi đúng sai mấy thì.

MỘNG MỊ TUỔI 70

MỘNG MỊ TUỔI 70

( Tặng các bạn U 70 của Lão Bà bà)

Mộng mị tôi về ngày xưa
...Tóc mun cuốn đôi chân sáo
má hồng trái táo
mắt hạt nhãn đenmôi nhót hồng và giọng nhót chua lòm.
Là Tôi - thiếu nữ.

Thứ Tư, 4 tháng 7, 2018

MA TÌNH

MA TÌNH

Ma mị Liêu trai
Lưu vạn thế
Biếc non, thẫm bể
 nõn nà 
 hư thực 
Vẻ Hồ Ly 

Lặng khuya
Trong veo khuya
Đắm mê
Đê mê
Sao trăng trộn sáng
Hôi hổi đêm rón rén
Nóng bỏng tình oà bến
Luân hồi duyên kiếp
Nồng nàn
Say.

02/05/2016

TẮT GIÔNG

TẮT GIÔNG

tắt chiều
rã cánh

DẶN DÒ

DẶN DÒ
*******
( Lời thưa:
Người gần... nào có ai gần
Người xa... Đáy nước bống trăng tan rồi. 
Còn tôi côi cút với đời
Dặn vu vơ... với  một người vu vơ...)
**************

XIN CÁM ƠN

XIN CÁM ƠN

Nhét thương đau dưới đáy tim mình
tôi lục ruột gan tìm niềm tin xưa cũ
Cái niềm tin chói ngời lúc bom gào đạn rú
Niềm tin sắt đá màu tươi.

THOÁNG ẤY - THOÁNG NÀY

THOÁNG ẤY - THOÁNG NÀY 

 Thoáng ấy 
bàn tay ai 
đặt ngang vành mũ.
tóc xanh ai xoà gió
mắt ai hạt huyền
má hồng 
 môi thắm duyên
trái đầu mùa trao nhau
năm tháng.

NGHĨ QUANH QUÉO

NGHĨ QUANH QUÉO

Nghĩ thẳng chả xong lại ngẫm xiên
Quanh quanh quéo quéo dạ thêm phiền
Buồn thiu lặng nhủ thôi đừng nhớ
Đau thấu thầm kêu hãy cố quên
Khuya vắng lẻ loi sương rớt dọc
Đêm thanh côi cút gió lùa nghiêng
Ta bà một thoáng nhanh như chớp
Sau trước hẹn nhau chốn cửu tuyển! 

Hat Cat 04/07

HẠ HUYỀN TRĂNG

HẠ HUYỀN TRĂNG 

Hạ huyền trăng
buồn
vẹt  mòn xuân thì sắc hạ.
vàng thu lá
nhặt mơ lạc mùa ủ đông.

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2018

LO

QUÊ  ƠI! LO ... LO
Lo cho quê lắm, quê ơi!
Nắng nung đổ lửa đốt trời ngòai kia
Cỏ gừng vón rũ rệ đê
Tép tôm bỏng nín rễ tre ao làng. 

Mấy độ rồi cứ như rang
Lụi ao rau muống, xém giàn mồng tơi
Bướm ong biệt tích mù khơi
Thõng giây bầu bí, búi nhùi rạ rơm
Rong rêu đóng chóc chân nơm 
Vó bè chỏng gọng ngáng mương, vướng ngòi
Nắng như hắt lửa vào người
Gà táo tác, lợn dốc hơi hộc chuồng
Bèo khô rễ bết đáy chuôm
Bùn sền sệt ngăn trạch lươn lối về.

Quê nghèo... lại xác xơ quê
Khốn cùng. 
Người méo mặt.
ghê nỗi mình.

Trời xanh cứ ngạo nghễ xanh
Mặc trần gian kiếp dân lành đói no.


Hà nội ngày nóng nung 02/07/ 2015- 2018