Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

xé buồn


Xé buồn

Em khe khẽ xé buồn làm đôiMỗi mảnh buồn bay về một phía
Mảnh buồn than thở :
- Đã buồn rồi, sao còn nỡ chia hai?
Em lại nhẹ nhàng xé mỗi nửa buồn làm đôi
bốn mảnh buồn ủ rũ
bốn mảnh buồn khóc than nức nở:
- Sao dằn lòng chia nhỏ nỗi buồn?...

Sáng trung thu nhăn nheo như người đàn bà trùm khăn đen
Chiều trung thu mưa như người đàn bà đỏng
đảnh

Em lang thang
Ngoại thành -
những bức tường bao cho đất hoang cỏ mọc
Ngoại thành -
những khu nhà lô nhô im như thóc
Chèn sông Hồng nghẹn đau
Bốn mặt nghẹt vây đọt mạ cong queo
Thành phố nhom nhem như tầu chuối
héoVướng ngang thân, lúa đòng đòng dặt dẹoĐất rên đau những vết băm vằm
Rượu tràn đêm bầm dập những bàn chân
Đồng lúa
dọc ngang ai cắt :- Con cò cụt cánh!?

Em cứ nhẩn nha xé nỗi buồn
từng mảnh
Nỗi buồn thành đám bụi mờ
Dính chặt mảnh đời lam lũ câu thơ
Em ném buồn vào lửa
Ngọn lửa rừng rực đỏ
Ngọn lửa nhăn nhó
Tàn.

Nỗi buồn xơ như bông vụn tan
Muội tro lem nhem đen sì tung tóe.

Buồn ơi!
Em đem buồn xé nhỏ
Một - hai - ba - bốn - năm...
Mờ mịt trăng Rằm



Hưng Yên trung thu 2011

Không nói với mình

đau đàu và đau người ê ẩm . Mùa thu gì mà quái ác thế này... lang thang nhặt được bài thơ từ blog Thôn Vân, thấy có vẻ là tâm trạng mình quá, vội bê về...



Không nói với mình

Nào thơ có phải mình đâu
Dăm ba điều, sáu bảy câu… cũng làBuồn vui toàn của người taMình lom khom nhặt về nhà. Thế thôi Ghé đời, đời bạc như vôiBạc canh thua trắng một thời chua cay.Không người nợ, chả người vayLơ ngơ đi giữa đong đầy, bán vơi !Đâu thơ? đâu mộng? Đâu đời?Ai tri kỷ? Ai vài lời thoáng qua ?Ngày mai chả khác hôm quaBuồn vui nhạt thếch.Có là gì đâu!

THu : xướng hoạ

THU


Lời thưa:
Có hai người cách xa nhau ngàn vạn dặm…
Mỗi người một câu, ghép lại thành một bài thơ khá hoàn chỉnh và … là lạ.
Trời mưa. Lê thê thu. Buồn
Mây giăng. Lang thang thu. Sầu

Lẻ loi. Cô đơn. Bóng ai? Về đâu?
Lá vàng rơi. Tê tái sương. Trăng buốt đau !
Tong tong. Giọt mưa thu khua đêm đêm
Rung rung. Làn gió thu ru êm êm
Một mình ai trùng khơi xa lênh đênh
Một mình ai phố phường xưa vắng tênh

Tình chia phôi bao tháng năm thoáng nhanh
Buồn xôi xa bao phút giây mong manh…

Thu. Mưa buồn lê thê giấc thu
Thu. Mây sầu lang thang gió thu

Dịu dàng trăng.Ta và ta… thôi câch xa
Mượt mà xanh. Cây và cây… khoe sắc hoa

Về cùng ta. Ơi! mưa thu biếc trong
Về cùng ta. Ơi! tình thu mênh mông!
 
 



THU

Bác NoiLiêu đem tách nó làm đôi. Đọc hoá ra lại là hai bài khá... độc lập. Xin cám ơn nhiều ạ.

Cách đây 43 phút
1- Xướng:
Trời mưa. Lê thê thu. Buồn
Lẻ loi. Cô đơn. Bóng ai? Về đâu?
Tong tong. Giọt mưa thu khua đêm đêmMột mình ai trùng khơi xa lênh đênh
Tình chia phôi bao tháng năm thoáng nhanh
Thu. Mưa buồn lê thê giấc thu
Dịu dàng trăng. Ta và ta… thôi cách xa
Về cùng ta. Ơi! Mưa thu biếc trong

II.
Hoạ:
Mây giăng. Lang thang thu. Sầu
Lá vàng rơi. Tê tái sương. Trăng buốt đau !Rung rung. Làn gió thu ru êm êm
Một mình ai phố phường xưa vắng tênh
Buồn xôi xa bao phút giây mong manh…
Thu. Mây sầu lang thang gió thu
Mượt mà xanh. Cây và cây… khoe sắc hoa
Về cùng ta. Ơi! Tình thu mênh mông!
Tách ra đọc vẫn là thơ
Nhập vào đọc đến ngẩn ngơ nỗi lòng

TÔI ĐỢI






TÔI ĐỢI

Tôi đợi gì đây? Đợi ai đây?

EM VÃN ỐM ( Gửi anh)



EM VẪN ỐM

Em vẫn ốm, và anh không về được
Mưa giọt buồn, tê ướt lá sầu thu.
Mây nửa rách, nửa đen rầm đen đúa
Đuổi thời gian, gọi đông lạnh sớm về…

Em chợt thấy tóc trong gương trắng xoá
Vẻ rã rời nhọc mệt mấy ngày qua…
Em cười mỉm với hình già tiều tuỵ
Nhớ vu vơ đôi má mịn màng hoa

Buồn cười nhỉ? Tháng năm êm dịu thế
Phủ nhung mềm, rồi duyên dáng lướt qua
Giờ tay em nhân nheo như vỏ quả
Tiếng em khàn và đôi mắt…mờ nhoà.

Buồn cười nhỉ? Già mà chưa đủ lớn
Em bỏ thời thiếu nữ… trôi xa
Vai con gái gánh bom giời, đạn đất
Đá sỏi chiến tranh… nát xước thịt da

Buồn cười nhỉ, xa xôi thời chiến trận
Riêng tư mình có Cục cán bộ lo
Mối duyên tình là tình duyên lý lịch
Công - nông - binh khăng khít một nhà…
Buồn cười nhỉ?
Bây giờ không cười nữa
Em ngồi trông hoa sữa phủ kín đường
Nghe ngơ ngác thu về sau song cửa
Đem ốm đau xé nhỏ gửi muôn phương
26/9/2011
….


 

Thư viết trong ngày ốm


Thư viết trong ngày ốm
Anh
Thu đã về, anh có biết hay không?
Đêm chống chếnh, ngõ ngoài yên ắng quá
Đã xa xôi, giờ lại càng cách trở
Nơi cuối trời, anh có thấu lòng em?...

Ngày lụi tàn và đằng đẵng đêm đen
Khắc khoải gió ngoài hiên rền rĩ
Khóm Trúc Đào khoe sắc hồng rực rỡ
Bụi Vàng Anh màu nắng dịu dàng thơm...

Gần... và xa...
chỉ có nỗi cô đơn
Hoảng loạn oằn thời gian gãy vụn
Bụi mù mịt khắp khung trời chộn rộn
Những lấn chen xéo nát đất xanh tươi

Em chơi vơi giữa muôn vạn chơi vơi
Da diết nhớ vòng tay ấm
Người xa ơi!.. Xa lắm!…
Khoảng không vô hình
– khoảng không cách ngăn…

*

Cõi tạm này chỉ ngắn một gang
Hai chúng mình chắp vào không đầy nửa
Đống củi cuối, cành sau cùng cháy dở…
Thu sắp qua.
Đông buốt gió heo may!

Góc bể - cuối trời tít tắp ngàn mây
Buồn giăng mắc ngập tràn căn lầu vắng
Lối ta về... đã rêu phong, cỏ mọc
Ai oán tái tê, tiếng dê khóc nỉ non…

Ngày lụi tàn và đằng đẵng đêm đen
Chống chếnh thu, cả bốn bề hiu quạnh!

23/09/11

Mình- Ta


MÌNH _ TA ( blog Thôn Vân )

 
Thẳm xa lối lại, nẻo đi
Ngẩn ngơ nào biết nói gì cùng nhau
Núi thì cao, sông lại sâu
Đò xe cách trở, nhịp cầu chông chênh.

Ngồi buồn mình lại hỏi mình:
-Vu vơ một sợi duyên tình gì đây?!
Nửa vời tỉnh tỉnh - say say
Ngổn ngang nợ ấy, nghiệp này bởi đâu?

Gío sương tẩy trắng mái đầu
Bến thời gian bỗng hiện câu nguyện thề.
Ngọt ngào sớm, dịu dàng khuya
Ngàn mong ước: một giấc mơ xum vầy
.
*
Bây giờ mình đấy, ta đây
Mái Tây Sương đã phủ đầy rêu xanh
Tầm Dương sông nước lênh đênh
Vầng trăng chia nửa, bồng bềnh trôi xa
*
Duyên chăng là? Nghiệp chăng là?Ngàn năm ấy liệu còn ta vớí mình?
 

Chuyên không phải của mình




Lời thưa:
Thưa, Đây là chuyện vu vơ...
Cat xin bày tỏ ngu ngơ vài lời.
Thế thôi ạ. Thế thế thôi!




Rời khỏi ồn ào cuộc sống
Tôi về chơi bến ảo mờ

Cư ngỡ Ảo là... ảo thật
Ai hay sóng táp lở bờ.
Cay xè bao đôi mắt sáng
Nghẹn đau ngang những vần thơ...

Tài hoa là do Trờì định
Sang giầu: Phật Thánh ban cho

Ngẩn ngơ nhìn ai giăng mắc
Nhớ câu" vi quý, dĩ hòa".
An lành phút giây thiền địnhPhước lành gom nhặt hương hoa

Hãy y
êu nhau nơi cõi tạm
Cùng yên bình về bao la!



Photobucket

Ốm nhớ mẹ

ỐM NHỚ MẸ

Thu gì mưa tí tách không thôi
Mây sà xuống ngọn xanh cây hoa sữa
Lá không rung vẫn gió lùa khe cửa
Một mình ngồi nghe tiếng một mình ho.
Trời cứ đổi thay, thu chẳng ra thu
Lúc đông đến lại giống hè: nắng đổ
Xuân thảng thốt gió heo may buốt gía
Rồi hạ về, sớm sớm bụi mưa xuân.

Ngày Sóc này, hoa đầm ướt ngoài sân.
Cây lướt thươt, lá ròng ròng nước rỏ.

Tôi nhớ Mẹ… thân cò nơi chốn lạ.
Giờ xa xôi… vời vợi... cõi hư vô.

Biết rằng rồi ngày nào đó Mẹ xa
Song không Mẹ, sao mà cùng cực thế!
Nước mắt tôi cứ ngập ngừng khe khẽ
Vì nỗi đau cũng dè sẻn để mai này…

Mẹ của tôi… lá lúa cứa chân gầy
Gánh năm con oằn đôi vai mỏng.
Mẹ cho tình yêu, Mẹ cho cuộc sống
Giơ Mẹ xa. Tôi biết cậy ai đây?

Mưa vẫn từng hạt xéo lá cây
Mây vẫn bịt bùng ngang cửa sổ
Đi hết đi, những mây và những gió
Tôi chỉ ước ao bàn tay Mẹ dịu mềm…

Những miên man không ngủ đêm đêm
Tôi thầm thì nói lời xin lỗi Mẹ
Dù anh em tôi đều ngoan hiền, hiếu đễ
Vẫn đôi khi Mẹ phật ý không vui….

Giá bây giờ có thể nói một lời
Giá một lần được nắm bàn tay Mẹ
Biết tử sinh… đời đời vẫn thế !!!


Con ước gì… Con ước…
Mẹ . Mẹ ơi!…


Mồng 1/9 AL ( 27/9/20011)

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Gửi anh

GỬI ANH


Lời thưa: tôi có một người bạn học cùng tuổi, anh đi bộ đôi khi chưa đầy 18, rồi hy sinh khi vào tuổi 20. Mấy chục năm rồi, sắp tới ngày giỗ của bạn (25/8 AL).
Vài lời gửi bạn cũ, bạn nhé!
Qua từ lâu ngày xưa ấy, chúng mìnhHiểu nhau cả những điều chưa kịp nóiNgồi lặng lẽ nhìn bóng chiều ngả tốiEm bàng hoàng: mới đó bốn mươi năm.
...Mắt em đen và tóc em cũng đenCon gái phố đi về men lề phốDân Kinh Bắc gói ghém câu quan họNắc nẻ cùng cười: 'bèo dạt mây... bay'
Quá khứ cuốn trôi ngày tháng thơ ngâyCuộc sống đẩy ta đi hai ngảEm rét mướt nơi xứ người xa lạAnh chiến trường mờ khói đạn, lửa bom.
Một thời đã xa... đã rất xa xămCâu quan họ lặng thầm miền ký ức...
 .Chiều định mệnh bên bờ Thạch HãnThư thì về, mà Anh lại không!
Kỷ niệm xưa như cát lắng đáy sông
Trầm tích thương đau nghẹn lại.
Cứ mỗi năm lịch sang trang tháng Bảy
Là mỗi lần bỏng cháy bóng hình ai.
Vẫn tấm áo xưa xéo miếng vá vaiNguyên vẹn đường kim em vụng dại...




Tôi đi tìm tôi

tôi đi tìm tôi

Thắp đuốc giữa ban ngày
đi tim Tôi mộng ảo
gió thu chiều bay bay tà áo
nắng thu chiều mơ màng Tôi hoàng hôn

Tôi ngược cơn mưa nguồn
ào ào nước dâng, thác đổ
nghi ngóp núi nghiêng mưa xối xả
áo mỏng dính vai gầy
Giữa cuống quýt cuồng say
gió tròn lốc xoáy
lá vàng run rẩy
uể oải rơi loang lổ sườn đồi
Tôi đi tìm tôi
biển bạc đầu khản gọi
rừng âm u chắn lối
- Ở nơi nào? – Ơi Tôi của tôi?!

Một vì sao cuối trời đơn côi
Một cơn gió mảnh như tơ nhện
Một tia nắng rớt rơi chiều ẩn hiện
Lang thang nơi nào?
- Ơi Tôi của tôi?!