Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

NHẮN


Thà rằng đừng ghé qua chơi
Biết đâu đường đỡ lõm lồi dọc ngang

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

ẤP ÚNG



Nói gì với tuổi non xanh
Khi niềm tin mủn vụn thành bụi bay.

Bạc sao bạc đến thế này! 
Đồng tiền biến vẹo thành ngay rõ tài.

Méo tròn một bẻ thành hai
Khua môi múa mép rặt lời ngu si.
Hồn ma mắt quái lập loè
Múa tay trong bị hả hê chia phần

Dối gian đời - cõi phù vân
Tìm đâu thấy sự công tâm mà tìm?!
Che tai,  bịt miệng nín im
Cố gìn giữ  đọi  máu tim riêng mình.

Rach đêm tiếng cú thất kinh
Rạch đời quỷ sứ  yêu tinh ré cười.

Răng cùn, lưỡi cũng thụt rồi
Ấp úng ai,  ấp úng tôi. 
Thôi thì...

Hat Cat Dieu Sinh
26/05/2016

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

NÓI CHUYỆN VỚI BỐ về VÔ NGHĨA



"Thật đời vô nghĩa hả con?
Sắp trăm tuổi bố vẫn còn ngu ngơ"

Ngoài cửa sổ lất phất mưa
Hạt mau thì méo, hạt thưa thì tròn.
Mù mù mây xám chiều hôm
Vô vi Danh - Đạo phi thường Đạo - Danh
Luân hồi nghiệp kiếp vòng quanh
Vô thường. 
Nào biết xa xanh chốn nào? 
...

Cõi người hệt giấc chiêm bao
Trò đùa con tạo nháo nhào dở hay.
*
Sợi mưa xiên chéo ánh ngày
Khuya đêm ai biết mỏng dày. 
Bố ơi! 

Sớm cũng thôi, muộn cũng thôi
Mang mang mây nước cuối trời hư vô! 

HatCat
25/05/2016

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

VÉT NIỀM TIN

Hình ảnh có liên quan

Vét niềm tin mòn vẹt đáy đời
Đau đáu cõi người mủn nát
Mặt trời rách toác
Bầm vết đen.

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

MÃI LÀ BẠN NHÉ MÌNH


( chả riêng cho một người)

Mãi là bạn nhé mình

HÃY ĐỌC & SUY NGẪM

Cõng mẹ lên núi rồi bỏ lại chốn rừng sâu, nhưng con đâu ngờ…

cong-me-blogtamsuvn

Một người đàn ông trẻ biết rằng bản thân không còn khả năng phụng dưỡng người mẹ già của mình, nên anh quyết định sẽ mang mẹ vào vùng núi gần nhà và bỏ lại ở trong đó.

Khi tối đến, anh nói với mẹ rằng anh muốn đưa bà ra ngoài đi dạo. Anh cõng bà trên lưng và đi lên con đường núi. Anh đi thật xa khỏi con đường mà trước đây họ đã từng đi qua, như muốn chắc chắn rằng bà sẽ không trở về nhà được nữa.

Một lúc sau nhìn lại, anh trở nên rất tức giận khi phát hiện mẹ mình đã bí mật thả những hạt đậu khô để đánh dấu tuyến đường, anh khóc: “Sao mẹ lại làm vậy chứ?” Bà mẹ nhẹ nhàng trả lời: “Đứa con khờ này, mẹ sợ rằng con sẽ bị lạc khi không còn mẹ dẫn đường cho con về nhà nữa”.

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

DẶN DÒ


*******
( Lời thưa:
Người gần... nào có ai gần
Người xa... Đáy nước bống trăng tan rồi.
Còn tôi côi cút với đời
Dặn vu vơ... với  một người vu vơ...)