Cảnh tượng mặt trăng phía trên bức tượng được chụp tại thành phố San Salvador, El Sanvador. Ảnh: AFP |
Đêm nguyệt thực.
Khi quả đất che lấp mặt trăng, gió bay ngang qua, thấy cảnh mặt trăng và bức tượng cạnh nhau, bèn hỏi bâng quơ :
- Ai cao hơn nhỉ ?
Mặt trăng định nhận là mình , nhưng khi nhìn thấy bức tượng giơ tay đang mỉm cười ngạo nghễ thì im bặt luôn.
Gió lại chọc :
- Ai đẹp nhỉ ?
Mặt trăng lại định nhận là mình , nhưng khi cảm thấy mặt mình bị quả đất che tối loang lổ nhom nhem thì cũng im tịt luôn.
Gió vẫn không buông tha:
- Ai to hơn nhỉ?
- Đủ rồi đấy! Cút đi!...
Mặt trăng không chịu nổi thét lên.
Gió và Quả đất giật mình, vọt bay . Mặt trăng không bị che khuất nữa, trở lại sáng lung linh, rực rỡ.
... ...
Gió lặng lẽ , rón rén... bay rất khẽ, rất khẽ.
Bức tượng thì mỉm cười gượng gạo, bàn tay giơ nửa chừng ngập ngừng lúng túng.
Từ đó , những đêm trăng tỏ thường ít có gió to. Và những đêm trăng ngời ngời ấy , mặt các bức tượng luôn luôn bị tối.
Sao ấy nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét