Em chết. Tuổi 30 tròn Khát vọng chưa tròn... Còn đường về miền Tây ngưng đoạn giữa Em bỏ dở lưng chừng thanh xuân. * Tôi không khóc em, mà khóc chính mình Tội nghiêp những toan lo vụn vặt Tôi _ Người lính qua chiến tranh không xây sát Ngây thơ_ Em: dư âm hãi hùng của tật bệnh oái oăm… Tôi và bao người lành lặn tay chân Được học hành, đi đây đi đó Thênh thang trên đường đời rộng mở Mà không là chỗ dựa được cho mình.
...vẫn
bồn chồn năm tháng chông chênh
vẫn thấy đời bể khổ cứ đắm chìm trong suy tư hay dở lo mất còn, trái phải, dọc ngang... Sắp trọn kiếp người mà vẫn ngỡ ngàng Dùng dằng, nổi chìm, day dứt
Tôi
nhiều lần ngắm hình hải khô quắt
Em _ Thầm lặng Anh hùng Nồng thắm yêu thương
Nghị lực tự đâu?
Thanh thản em về cõi thẳm sâuSức mạnh tự đâu? Mà bấy bớt em thành những nhịp cầu Nối kết muôn tấm lòng nhân ái?! Em bỏ tầm thường đắn đo khôn dại Trải yêu thương cho đời bớt thương đau... Lẳng lặng Em đi Lưu cõi đời này không phải nỗi u sầu Mà là tấm gương cho nhiều người đang sống. Em tật nguyền trên lưng trời gió lộng Những người lành mặt đất bằng lại nỡ gạt lừa nhau !? Cái chết của Em bứt tôi khỏi những vu vơ quanh quẩn!
Cái chết an lành của em
Vài nét về Hiệp sĩ Nguyễn Công HùngVới tôi _ Một bất ngờ thức tỉnh! *********************************** Xem thêm: http://danviet.vn/118925p1c24/vinh-biet-ngon-lua-niem-tin-nguyen-cong-hung.htm
| ||
Từ đó, những chuyến họp hành, công tác từ thiện của Hùng và các bạn trở nên dày đặc hơn. Năm 2010, Hùng và các thành viên "Nghị lực sống" đi cứu trợ đồng bào bão lụt miền Trung. | ||
Hay mới đây nhất là những chương trình giúp đỡ trẻ em vùng cao, học sinh nghèo... |
Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013
Nghĩ về một cái chết (Thương nhớ Hiệp sĩ CNTT NGUYỄN CÔNG HÙNG)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
22 nhận xét:
Dù chỉ bằng một ngón tay
Em đã thổi bùng lên ngon lửa
Niềm hy vọng cho những người khuyết tật
Dù em đã mất
Nhưng hồn em vẫn sáng chói trong ta
Buồn!
Tiếc thương một kiếp người!
Bài thơ thật cảm động.
Vĩnh biệt em!
Cho chị gửi cùng em lời tiếc thương và cả nỗi đồng cảm với tác giả bài thơ...
Đọc những lời của Cát mà đau lòng quá Cát ơi!
Đúng là cậu bé này làm cho mình nhìn lại mình hơn tất cả những bài roagiảng về lòng nhan ái và nghị lực ... mà mình đx đọc! Thấy mình quá kém cỏi trước cậu bé
Cứ gì phải học đâu chị nhỉ . Cậu bé sống 30 năm mà sự giáo dục từ cuốc đời cậu quả thật làm em thấy mình thành nhỏ bé trước nó
Mình suy nghĩ thật như vậy...và thấy những người như cậu bé này thật dũng cảm và tốt đẹp
Mình khỏe mạnh, học hành đến nới đến choón mà không bằng một chút tý ty của em bé này . mình cảm phục thật sự , và đang nhìn mình một các ... hài hước !Thấy mình vô dụng thật trước những người quả cảm này
TỚI THĂM NGÔI NHÀ MƠI CỦA EM VÀO MỘT CHIỀU ĐÔNG LẠNH
Đáng tiếc, đáng thương!
hà nội hôm nay khá lạnh. Anh đến thăm hình như gió lại to hơn ạ
Em thấy sao mà cậu ấy giỏi thế! thấy mình sao có lúc kém cỏi thế!
Có nhiều người gần ta cũng hoàn cảnh và lòng quả cảm như thế: Vô Thường 1455 là một tấm gường trong xóm blog chúng ta.
Cháu cảm ơn cô về bài viết này, cảm ơn cô, ngủ ngon nha cô. Trời HN nghe nói rất lạnh, cô giữ gìn sức khỏe cô nhé.
Chao uổi sáng HC ! Lâu rồi hôm nay mới lướt mạng cũng tại Yahoo làm chi nản lòng, cộng thêm lấn bấn việc nhà, việc chữa bênh cho con. Hôm vừa rồi Chào buổi sang thông báo tin Hùng mất, chị thây lòng mình quặn đau như mất một người thân trong gia đình.Lâu nay chị vẫn theo rõi việc làm của 2 anh em nhà này, chị phục họ vì họ không lành lặn, nhưng tâm hồn của họ rất lành lặn, lành lặn đến thánh thiện. Còn chị thật là vô dụng, thật xấu hổ ! Nhưng đời mà em. Trong lúc người tàng tật đi làm từ thiện, ngược lại có những người rất lành lặn về mọi mặt lại làm giầu trên mồ hôi, nước mắt của những người nghèo, nghèo đến khốn cùng ! Trớ trêu thay em nhỉ !!! Thỉnh thoảng ghé chị chơi, em nhé. Chào !
Nỗi lòng nối một tấm lòng
Nên câu thơ nặng nên dòng bút tuôn !
Vâng !đáng trân trọng
Em vẫn là em của cuộc đời
Làm cho đất nước đẹp hoa tươi
Làm cho nhân nghĩa con người rộng
Làm cho đạo lý mãi sáng ngời
...........
chúc ý tưởng đẹp của DIỆU SINH
Cô thường rất ái ngại khi viết về cái chết, Nhưng con người này đã cao hơn cả cái chết . cô thật sự cảm phục K à
Em không thể nào hiểu nổi sao có những người VĨ ĐẠI đến vậy... Chúa đấy, Phật đấy chị à... em nghĩ vậy, Anh hùng đấy, cần gì phải ở đâu xa...
Chúc chị an lành
Úi... cậu bé này có lẽ là tahnhs là thần gì thôi anh. Em không biết sao mà cậu ta giỏi vậy. Em thấy mình vô dụng thật mà
em thật sự cảm phục cậu bé, và sự ra đi của nó làm em thấy mình có nhiều cái kém cỏi quá...
Chúc anh an lành nhé!
Chị ơi, em rất khâm phục cháu Hùng, mình lành lặn như ri mà có khi nhụt chí phấn đấu, gương sáng của em làm chị em mình phải phục lăn, em sẽ như thơ chị:
"Thanh thản em về cõi thẳm sâu
Cái chết của Em
bứt tôi khỏi những vu vơ quanh quẩn!
Cái chết an lành của em
Với tôi _ Một bất ngờ thức tỉnh!"
Đăng nhận xét