( gửi người xa đi )
Đô thành sót lại mỗi mình ta
Chiều đan sợi nắng vàng dìu dịu
Đêm rắc ánh sao sáng lập lòa
Tình cũ ngỡ quên, mà vẫn nhớ
Nghĩa xưa tưởng nhạt, lại không nhòa
Một mai mình ạ, hư vô cả
Ký ức ngày nào... chỉ thoáng qua!
Tiễn biệt người đi chỉ có ta
Ân nghĩa nồng nàn thêm dạ vướng
Yêu thương thắm thiết khiến tâm lòa
Vẫn mong gặp gỡ tình ngây ngất
Nào biết chia ly mắt nhạt nhòa
Đơn lẽ giành phần câu số phận
U sầu - thôi nhé- hãy trôi qua
Đằm thắm tình yêu hai chúng ta
Chiều ấy ráng buông màu tím tím
Sớm này, nắng tỏa sắc lòa lòa
Núi ngăn sông cách, không mòn mỏi
Chớp nổi mưa giông, chả nhạt nhòa
Sống mãi ngàn năm thời bé dại
Mây nồng ấm quyện gió thơm qua!
Cho tình thi vị chẳng riêng ta
Với vài chữ nghĩa thêm ngời tỏa
Cùng mấy câu thơ quá sáng lòa
Kết nối tri âm còn chẳng dứt
Giao lưu bạn hữu mãi không nhòa
Lưu truyền muôn thửa trong trời đất
Khắc mãi ngàn năm chóng chóng qua.
Chia ly đau đáu mắt lệ nhòa
Cố đo chật hẹp người đông quá
Sao thấy hình như chỉ mình ta...
Mỏi mắt nhìn ra chỉ nhạt nhòa
Tình cũ nghĩa xưa giờ chỉ thế
Thoang thoảng men say chỉ thoáng qua
Cố gom nhặt lại trong ký ức
Nuốt lệ vào trong chỉ mình ta...
Ngày mong một tiếng từ nơi ấy
Tối cũng còn mơ mãi mắt lòa
Tình đó ngàn năm tim thổn thức
Duyên nay cố mãi chỉ nhạt nhòa
Bao nhiêu thương nhớ thành vô nghĩa
Mộng mãi rồi đây chỉ thoáng qua.