Bạc đầu sao chửa trả xong?
Thừ người ngồi nhìn vụn nắng
Ngước trông đụn trắng mây bông.
... Má đỏ, tóc xanh độ ấy
Tròn xoe đôi mắt thơ ngây
Cữ ngỡ mình đây, ta đấy
Tình trong veo nước giếng đầy!
Canh cánh bóng chim ảo mờ.
Người kia cơm thiu, cháo vữa
Lâu dần hoá dấm mẻ chua.
Thương thân lại xót phận mình
Chặc lưỡi: Không duyên âu nợ
Cầu mai này bớt nổi nênh!
Bàn tay che trời rũ buồn
Lủi thủi chiều chiều nắng giãi
Đơn côi tối tối mưa tuôn!..
Sức kiệt oằn lưng cõng nợ
Trắng tay... chưa hết trả vay
Ngổn ngang duyên tình dang dở
Xác xơ sụn gập vai gầy.
Trả dịu dàng cho vàng nắng
Trả tha thướt lại biếc xanh.
Rằng ai bảo có kiếp trước
Mượn vay nợ trả là xong
Trời thì lúc mưa lúc nắng
Mây kia lúc trắng lúc hồng
Yêu nhau là vậy thời ấy
Trông gì cũng đẹp ngất ngây
Sông xanh thuyền đây bến đấy
Bốn mùa ăm ắp nước đầy
Giờ thì chỉ còn nỗi nhớ
Hoàng hôn lặng lẽ sương mờ
Chiều chờ đêm đợi sao thưa
Phòng đơn chiếu lạnh gối chua
Phải chi biết đừng nỡ dại
Để rồi lại tự trách mình
Thôi đành chẳng duyên chẳng nợ
Mong đừng chìm nổi lênh đênh
Sớm hôm tối chiều lầm lũi
Mưa chan nước mắt rơi buồn
Một mình dầm mưa giãi nắng
Gió giông bão tố mưa tuôn
Trời sao sinh ra duyên nợ
Để đời chịu cảnh trả vay
Hồng nhan phận hẩm dở dang
Mỏng manh kiếp hạc thân gầy
Chỉ mong trời đừng mưa nắng
Sông tình nước biếc trong xanh
Yến oanh hội ngộ cùng xuân
Nợ vay thoát cảnh vòng quanh
Hải Đăng