Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

KHÓC ĐỒNG ĐỘI


( Kính tặng hương hồn chị Thúy Lan & các đồng đội là đồng nghiệp của tôi đã đến và đi trên các miền Tổ Quốc)
Cũng chỗ này ngày xưa chị nhỉ?
Ù ù tiếng máy bay B-52 nhức đêm 
Rét cắt da cắt thịt chị và em
Tháng mười hai gió thốc hai đầu hầm tránh đạn.

Cũng đôi vai này... vác thuốc men, vác ô xi,

vác thương binh, vác đạn
vác gạo, muối, lương khô
vác tung tăng đời thiếu nữ xõa tóc thề 
Chôn lại dưới gốc cây săng lẻ.

Em tiễn chị
Mắt khô không rơi lệ.
Nước mắt từ lâu đã chảy ngược vào trong.
Nát tan tháng lại năm đạn bom cầy xới bãi sông Hồng
Đất bùn đen và phù sa đỏ 
Lẫn máu, m
ồ hôi bao người ch
ảy ròng ròng xối xả


Còn gì hôm nay 
nơi lòng sông khô nẻ
trụi trần đáy cát trơ?

Em đứng lặng nhìn chị nằm dưới màu cờ...
Màu cờ đỏ như máu mình rất đỏ!

Cuộc chiến tranh ụp xuống đời thiếu nữ chúng mình như cánh quạ
Đen ngòm dưới trên...
Sao chúng mình vẫn cười
Vẫn hý hoáy đan len.
Giữa
 gió bấc cơn cơn kh
ét nồng khói pháo...

Ngơ ngác...không nghe thấy bom hất tung khoa Lý liệu?
ngủ gật ngủ gà... không thấy đạn xé nát nắng trưa?
Vẫn mắm môi giành nhau mấy quả sấu non chua
Vẫn ngước mắt trông lúc lỉu nây nây mít qu
bị mảnh đạn phạt ngang rơi nõ...

*
Chiến tranh đã đi qua
Mọi người dần về cõi nhớ!
Nhưng
Câu hỏi một đời chị em mình còn dang dở
- Mai này đất nước sẽ đến đâu?
Những hy sinh chất chồng núi thẳm rừng sâu
Có đưa con cháu ta về chân trời hy vọng?!

...Tóc bạc đồng đội 

Em
Dõi lửa hồng rừng rực
Bùng cháy chút cuối cùng sinh mệnh
Lịm dần... 
Tan...!... ...

34 nhận xét:

Lê Vân nói...

Tem nhà Cát!

vu song thu nói...

Chiến tranh đã đi qua
Mọi người dần về cõi nhớ!
Nhưng
Câu hỏi một đời chị em mình còn dang dở
- Mai này đất nước sẽ đến đâu?

thanhthuoczvolen nói...

Đọc bài thơ của chị em nhớ lại người em y tá quân y của em. Cô ấy chết không nguyên vẹn trên đường đi lấy thuốc! Anh em trong đơn vị đi nhặt từng phần nhỏ cơ thể em ấy...Mái tóc dài chấm gót của em ấy thật không thể phai mờ...

OM nói...

Nỗi đau nhân lên gấp đôi với câu hỏi ném vào khoảng trống:
- Mai này đất nước sẽ đến đâu?
Những hy sinh chất chồng núi thẳm rừng sâu
Có đưa con cháu ta về chân trời hy vọng?!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

[img]http://banthiduakhenthuongtw.gov.vn/Portals/0/MauHuanHuyChuong/hc_sao_vang.jpg[/img]
Tem vàng tặng anh LV

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hôm nay... nhiêu người vẫn băn khoăn
- Mai này đất nước sẽ đến đâu?
Phải không chị?

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Mình ấn tượng nhất la chiến tranh Cămpuchia: lính chuyền về tuyến cuối cùng toàng thương binh rất trẻ... Khi đó mình đã > 30 rồi , nên thất bọn em ấy... cụt chân tay, mù mắt thương lắm , Thành à...
Chiến tranh qua lầu rồi .. nhưng hình như vết thương vẫn rỉ máu nơi tim những người lính chúng ta, Thành ạ

Có Khi Nào... nói...

Cả một thời đau thương, những mất mát không gì bù đắp được cô hén.
Bài thơ như lời tâm sự, có lúc như đang kể chuyện...lúc ngắt quảng, lúc ào ào... nhưng chính cảm xúc của cô đang....con không biết tả sao nhưng con cảm thấy vậy đó cô ơi.
Cho con xin được chia buồn cùng cô. Những gì tụi con có được trong yên bình của ngày hôm nay, cũng được đánh đổi bằng mất mát của bao người đi trước.
Bình an, khỏe mạnh thật nhiều cô nhé.

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Cách đây 40 năm, bọn chúng mình tóc dài lướt thướt , ngầy thơ đeo ba lô vào bộ đội, luôn hy vọng ở ngày mai hòa bình thống nhất, bình đẳng , yêu thương...
Mà hôm qua trong đám tang một chị đồng nghiệp , một đám bà già tóc ngắn nhuôm nhoam... mắt mờ nhìn nhau cười không ra tiếng... Một chị hỏi mình:
_ Rồi mai đi đến đâu?
Mình cười :
_ đến nhà tạng lễ có nhiều tên này ( Cùng một nhà tang lễ ở Bệnh Viên 108 mình khi thì là Nhàn tang lễ Nhà nước , khi là Nhà tang lễ bộ Quốc phòng , khi thì là Nhà tang lễ số 5 Trần Thánh Tông)
Cả đám ông già bà già cười ... buồn!
Thế đấy OM à , người già hay nhìn lại một thời... đã qua!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hôm qua là một người bạn cũ của cô mất> Cô nhìn cô ấy và nhớ đến những ngày còn trẻ... Bom đạn là thế , mà nghịch ngơm cũng là thế!
Thôi, mỗi thời một khác. rồi lại cũng hấy may mắn hơn bạn bè chết nơi rừng xanh, núi thẳm , hay bom đạn cày xới mất xác , hay đổ xe xuống vực...
Bon cô dù sao cũng không khổ bằng các chiến sĩ, và còn may mắn thấy hòa bình!
Nhưng:
CON HƠN CHA , Nhà CÓ PHÚC
MONG ĐẤT NƯỚC MÃI HÒA BIÌNH , NO ẤM!

Unknown nói...

Cho em thắp nén tâm nhang tưởng nhớ chị Lan và những người đồng đội lớp trước đã ngã xuống vì TQ chị nhé

OM nói...

Ít ra các là chị còn có một thời ngây thơ tin vào một ngày mai bình đẳng yêu thương, chứ lứa tụi em lớn lên là đã chả còn sót lại tí niềm tin nào để mà làm vốn nữa, chị ạ. Hix! :((

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hình như mình thấy Om nói có lý, Những ngày ngồi chờ B52... chắc 100% là chết. Bọn mình chuẩn bị chết ... mà coi như là chuyện đương nhiên. đúng là trẻ con!
Trước cửa Khoa mình có một cây mít... một anh trèo lên cây chọc, vỗ... Bọn con gái đứng nhìn lên...Rồi bỏ chạy sạch... hihi... cười đến nỗi mà đứa nào đứa nấy đau quặn cả ruột...

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Cám ơn Tuấn Anh, Chị ấy đi Bộ đội vào B2... Mĩa sau mới ra,,,
Chúc Tuấn Anh vui khỏe!

TẠP CHÍ CHƯ YANG SIN nói...

Em tiễn chị
Mắt khô không rơi lệ.
Nước mắt từ lâu đã chảy ngược vào trong.

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Vì ngày xưa Nguyễn Khuyến đã viết mà :
Tuổi già giọt lệ như sương...
Bạn à!
Bon mình đều già cả rồi, cái thương đau nó lặn bên trong hết cả.
Cám ơn bạn đã ghé nahf

Hà Vân nói...

Thế hệ các anh các chị đi trước - Thế hệ của bọn em đi tiếp sau vài năm - bạn bè em nhiều người nằm lai trên chiến trường - khắp các nẻo đường đất nước chị à.
Những người ở lại và trở về - gặp lại nhau - lúc nào cũng đầm ấm.
Một thời chúng ta đã qua - cực khổ thế nhưng tình người thắm thiết - cuôc đời không dài, hãy sống những ngày còn lại thanh thản
Qua chị cho em gửi lời thăm đến các anh chị mà em quen, chị nhé

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hôm ấy gặp chị Hợp, chị An, chị Quý... , anh Sĩ, chị Tú Lan...và những người cũ... họ đều nhớ V & hỏi thăm 'V nhà chị" có mấy cháu nội rồi?
Nói chung lính già thì vẫn như xưa thôi?
Biết làm sao được,
Nhớ khỏe nhá

Lý Viễn Giao nói...

" Đất nước đến đâu ?"
Hãy nhẫn lòng chờ thời gian nói !

Ngựa Mỏi Chân Rồi nói...

Đọc khóc và ngắm hình minh họa, thương về thời đó quá chị ah!
Vất vả, gian khổ, thiếu thốn, nhưng giàu tình người...

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Đất nước sẽ lại về đất nước
Bốn ngàn năm ta lại là ta
"Từ trong hang đá chiu ra"
Hét lên một tiếng, rồi ta chiu vào:... phải không ạ?!

Trần Trung Kiên nói...

"Lúc tuổi thơ ngắm nhìn anh bộ đội
Thấy ngôi sao sáng ngời con thích lắm mẹ ơi.
Mẹ bảo con gắng học cho nên người
Mai khôn lớn mẹ cho đi bộ đội.
Ở nơi xa mẹ có hay chăng,
Con gái mẹ đã thành chiến sĩ
Mang trên mình màu xanh quê hương.
Giữa bao la tiếng chim nâng nhịp bước
Chân cứng đá mềm đã quen gian lao
Như cánh chim bằng trời xanh bay cao...."
---------------
Đọc bài thơ của chị Hạt Cát, Sóng rất xúc động. Cái thời ấy Sóng cũng chui hầm tránh bom đạn và nhìn các chị TNXP, các anh bộ đội, ngưỡng mộ vô cùng.
Bây giờ các Chị đã được những gì????? Buồn lắm lắm

Unknown nói...

Chiến tranh đã đi qua
Mọi người dần về cõi nhớ!
Nhưng
Câu hỏi một đời chị em mình còn dang dở
- Mai này đất nước sẽ đến đâu?
Những hy sinh chất chồng núi thẳm rừng sâu
Có đưa con cháu ta về chân trời hy vọng?!
.........
Em xin chia sẻ cùng chị! Em cũng đã rơi nước mắt khi đến thăm Hang Tám Cô - Nơi hy sinh của những TNXP ở Quảng Bình... Và hôm nay đọc bài thơ cảm động của chị, lại nhớ về những câu chuyện kể ở Hang Tám Cô và bùi ngùi xúc động trước những hy sinh to lớn của các chị, các anh cho mảnh đất Việt được hòa bình.
Đã lâu rồi, em cũng tự hỏi như chị đó: "Mai này đất nước sẽ đến đâu?" khi mà biết bao tiêu cực diễn ra hàng ngày, nào là tham nhũng, tham ô, lãng phí tài sản và tiền thuế của dân... thu hồi đất trái phép đẩy biết bao người dân lương thiện vào bần cùng, nhiều chiến sỹ biệt động SG, TNPX, Dân công hỏa tuyến chưa được công nhận so với những hy sinh mất mát của họ, nhưng lại có thương binh giả, liệt sỹ giả, lợi dụng các gia đình chính sách để trục lợi....
Và hôm qua, khai mạc kỳ họp Quốc hội, mà cũng không thể dành dù 1 phút để tượng niệm vị Đại tướng của nhân dân Võ Nguyên Giáp....
Nghĩ mà buồn lắm chị à!!!!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Cái thời ấy , đói và rét tệ hại... Một cái chăn chiên... một miếng lương khô... một bi đông nước... Chỉ mơ một miếng cơm thật nóng, rau muông luộc, quả cà... một chỗ ngủ nằm duỗi thẳng chân...mà vui, mà không lo nghĩ. Sống chết bên cạnh, mà cứ chờ chết chứ không lo sống.
Em biết không... bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười!
Xóa

Unknown nói...

Em là con nhà Lính và rất yêu những người Lính 1 thời mưa bom bão đạn, thơ Cát và hình ảnh của những người đồng đội thân yêu em đọc em cảm động lắm, em nghĩ thời chiến tranh gian khổ ác liệt thế, các anh còn chịu đựng giỏi chứ chị em phụ nữ chúng mình thì quá là khổ cực gian nan hơn, thế mà các chị vẫn cười tươi trước hòn tên mũi đạn của quân thù, lứa chúng em sinh trong chiến tranh nhưng lại sống ở trong hòa bình nên biết ơn Cát và các anh các chị thế hệ đi trước nhiều lắm...

Hôm ngày cuối cùng để tang Đại tướng Võ Nguyên Giáp, trên VTV4 và VTV6 có trực tiếp giao lưu cùng các cựu chiến binh đã từng được gặp gỡ Đại tướng em cứ khóc mãi, Cát hãy đọc đường linh này nhé !

http://www.baoxaydung.com.vn/news/vn/van-hoa-the-thao/nu-cong-binh-trung-doi-thep-va-ky-uc-sau-dam-ve-dai-tuong.html

Unknown nói...

Xin dâng 1 đóa hoa tặng hương hồn chị Thúy Lan và những đồng đội thân yêu của Cát đã hy sinh vì đất nước VN yên bình nhé !
[img] http://d4.violet.vn/uploads/blogs/739299/1d33031f88992860b7a43333ba68d473_500.gif[/img]

Unknown nói...

Kính dâng lên hương hồn chị Thúy Lan và những người đồng đội thân yêu của Cát đóa hoa như 1 lời tri ân sâu sắc nhất, chúc các anh các chị an lạc chốn bồng lai
[img] http://hinhdongdep.com/wp-content/uploads/2013/08/Hinh-dong-hoa-hong-dep-4.gif[/img]

Unknown nói...

Những mảnh đời thanh xuân
Đã nằm xuống vạn vạn lần
Cho tổ quốc hồi sinh laị
Các chị ra đi mãi mãi
Con cháu ta rồi sẽ lại noi gương...

Cho chị chia sẻ với đồng đội của em.

Unknown nói...

Cát nhắc em nhớ lại thời bao cấp, đi xếp hàng toàn nhặt gạch xếp, mua thịt, củi, dầu hỏa, gạo toàn bằng tem phiếu, nhà em toàn em đi mua Cát nợ, con bạn cùng lớp em mẹ nó bán thịt heo, bán cho bà con thì toàn thịt bạc nhạc, còn nhà hắn thì cả nồi thịt ngon ( vì nó hay rủ bọn em về nhà nó, múc cả nồi thịt lên đãi bạn, thế nên em mới biết hì hì)

Một thời gian khó mà tình cảm tràn đầy Cát iêu nhỉ ?

Em còm tin nhắn trên FB trả lời em đi nhé ! (~_~)
[img] http://image.blingee.com/images17/content/output/000/000/000/5aa/482394941_1910712.gif [/img]

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

[img]http://banthiduakhenthuongtw.gov.vn/Portals/0/MauHuanHuyChuong/hc_sao_vang.jpg[/img] Tem vàng tặng anh LV


trả lời cho Tem nhà Cát!, bởi Lê Vân.

Nhu Mai nói...

Em qua đọc "khóc đồng đội" của chị rồi ngậm ngùi ra về. Thương cái thời vô tư, hồn nhiên ngày xưa quá chị ơi! Đạn xéo, bom cày mà vẫn vô tư. Hình như nhờ thế mà các chị vượt qua gian khó cũng nhẹ nhàng hơn chăng?
Em xin kính dâng lên hương hồn chị Thúy Lan và đồng đội của chị nén tâm nhang với lòng thành kính chị ơi!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

CÒM BAY HẾT RÙI, NH\Ư MAI UI... HUHU...

Unknown nói...

Thế hệ các chị thật tuyệt vời.

A TÁM BLOG nói...

Thương người nằm lại bìa rừng
Đi tìm không thấy, rưng rưng lệ nhòa!!!
Biết rằng xa...mãi mãi xa...
Mỗi năm, tháng bảy ...vỡ òa niềm đau...
Giờ này anh vẫn nằm đâu
Để tôi tìm bạc mái đầu...chưa ra...