Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Tắt nắng



Tắt nắng rồi...
không níu nổi ráng chiều
vô định chân trời mờ mịt
không thể kéo mây rời cơn lốc
kinh hoàng giông bão bủa vây…

Thời gian đắng cay
hương đời thơm thảo
Chiều đổ nắng dồn nghiêng vai áo
ngàn cân trĩu vai gầy.
Buồn nhẹ rơi như lá rụng hoa bay
Một năm mười hai tháng lẻ
Cánh nhàu ứa lệ
Tàn!

Em và anh
Mảnh đời tụ - tan
Đến từ bên kia KHÔNG
Lại về KHÔNG bên ấy!
Hiện hữu mưa dầm, nắng cháy
Một thoáng…
vô minh!
Tắt nắng rồi...
Sợi vàng rớt bồng bềnh
Lẩn quất vướng chiều tiếc nuối!
Nhặt khoan
vó câu.
mây bay 
 gió thổi.

Tắt
nắng rồi…

Tối

Đen!

Không có nhận xét nào: