Một nong kén, mấy
nong tằm?
Một yêu thương, biết mấy trăng mới tròn?!
*
Một yêu thương, biết mấy trăng mới tròn?!
*
2 _
Dỗi hờn... nước rặc đìa chuôm
Mặc cây lá rụng, mặc vườn héo khô
Ngổn ngang xẻng cuốc, cầy bừa
Um tùm cỏ mọc lối ra bờ ngòi...
Nay mai vụ lúa tháng Mười
Mình đi... rơm rạ ai phơi hả mình?!
*
Ta cầu: sông cả sóng duềnh
Loay hoay... đò mãi loanh quanh bến này!
Dỗi hờn... nước rặc đìa chuôm
Mặc cây lá rụng, mặc vườn héo khô
Ngổn ngang xẻng cuốc, cầy bừa
Um tùm cỏ mọc lối ra bờ ngòi...
Nay mai vụ lúa tháng Mười
Mình đi... rơm rạ ai phơi hả mình?!
*
Ta cầu: sông cả sóng duềnh
Loay hoay... đò mãi loanh quanh bến này!
21 nhận xét:
TEM chị nhé!
Thôi thì: "Trâu ta ăn cỏ đồng ta"
Cỏ sạch, nước sạch sông nhà mà em!
... ...
Thấy người miệng dỗi lòng say
Thương tình trời thuận cho ngay lời cầu !
Dỗi hờn mà cũng .. thơ ra
Để tớ thở đã. hít hà lấy hơi
Làm thơ sao dễ hơn...chơi
Sòn sòn ngày một mê tơi điệu làn
Thánh thotshown mắm nhỉ tràn
Mơn man như gió chuyển làn xang thu
Kẽo kẹt như hội xuân đu
Dạt dào cơn gió xua mù..tan mưa
Dặn rồi , Nhớ đấy nghe chưa ?
Từ từ CÁT nhé. Đứ đừ ngấm lâu.
thăm chị, vui nha!
Sen tàn ,cây trái héo khô
Bao mùa trăng lặn, mình chưa trở về
Ngày mình đi cỏ ven đê
Bây giờ lối cũ ủ ê đợi mình.
Mình ơi bến nước ,sân đình
Ta về một chốn,có mình có ta!
Em hoạ theo thơ chị tí .Ngày mới chúc chị an vui!
Oai, khổ thơ đầu hay quá, chị Cát à! Từ một chuyện cụ thể: mình dỗi, mình xuống đò, đi, mạch thơ chuyển ngay sang một khái niệm trừu tượng "Ta về xó bếp cời tro bụi lầm". Có gì đó buồn hiu hắt, tủi lắm và như mất rồi, chẳng lấy lại được...
Em hay vào nhà đọc thơ chị. Phục lăn. Nhưng mà không dám bình vì nhiều bài của chị mang nỗi buồn rất riêng tư. Bài này cũng riêng, nhưng em tìm thấy nỗi buồn - đôi khi - của mình trong đó.
(Chị sửa tựa đề, thiếu dấu trên chữ Ô)
Qua sông ngoái lại...dỗi hờn
Ruộng xưa rời rớt rạ rơm cũ mùa!
Dỗi hờn người đã lên đò
Người còn ở lại cầu cho thôi hờn
Để cho khỏi tủi phận rơm
Không người hong hả nấu cơm bằng gì?
Đò ơi đò hỡi đò hời
Cho ta qua khúc sông sâu cái nào
Gọi hoài sao chẳng thấy ai ?
Chắc là người lái đò đi tìm bến thơ (~_~)
[img] http://img1.liveinternet.ru/images/attach/c/0/40/466/40466458_Mozhno_i_po_ruybachit.gif[/img]
Cuối tuần an lành Cát nha
Cho con đò xuôi bến
Hà Lội đỡ thành sông mỗi ngày (~_~)
[img] http://i268.photobucket.com/albums/jj28/sundakib25/4_iykim20001.gif [/img]
Dỗi hờn thấu dạ thấu gan
Đò xa bến lặng sáo sang sông rồi...
Ôi người con gái của tôi.
Em thăm chị, chúc chị vui, khỏe ạ!
HẾT RỖI HỜN CHƯA ĐỚI
Dỗi hờn chị ghét một đời
Sang sông đi thẳng cho người đứng trông.
Một trăng rằm! Mấy nỉ non?
Một vết son, mấy xước mòn tháng năm?
. Giận rồi ....đón chuyến đò ngang
Mặc bên ấy ,quên thiếp chàng ,tháng năm
.Bờ dâu ấy ,mấy ánh trăng
Có đắp đủ ,những âm thầm ,đã qua -
Chị, giờ đâu còn đun rơm mà bếp có than nữa. Muốn lùi sắn hay nướng khoai chắc là phải dùng lò rồi. Mọi sự thay đổi rồi mà - cho qua đi hehe
Em thì chẳng dỗi bao giờ
Chẳng hờn giận, mình thẩn thơ với mình
Trúc soi bóng nước - trúc xinh
Thuyền neo - nước chảy vô tình, bến qua
Em vừa đi chợ về, chị thế nào? Vui và khoẻ chị nhé
Ý từ trong thơ chị thật đắc !
Tem vang cho thoáng dỗi hơn / Để ngàn năm vẫn sắt son mặn nồng
Đăng nhận xét