Thương ai đến mấy cất trong lòng
Đã lỗi nhịp đầu ít nhớ mong
Vạn nụ hồng thơm thành ảo ảnh
Trăm lần tay trắng hóa hư không
Chim quyên còn có nơi làm tổ
Mây gió tìm đâu chỗ động phòng
Hạnh phúc như mò trăng đáy nước
Dù trong hay đục cũng hoài công.
Cao Linh Tử
Tình nghia đầy vơi nén đáy lòng
Cũng đừng thương nhớ với chờ mong
Treo trăng đầu núi soi lòng suối
Ngoắc gió lưng giời lộng khoảng không
Giá lạnh sương sa đầm ngọn cỏ
Đăng cay lệ ướt đẫm khuê phòng
Mịt mù trời đất, đừng buông lái
Vô định bến bờ, hãy cố công!
HỌA TRẦM TƯ
Nhớ ai đành ép chặt trong lòng
Dạ dù lưu luyến nhủ đừng mong
Lạnh lẽo trăng soi lòng suối cạn
Thổn thức phòng khuya giường trống không
Thương lắm vườn ai hoa đẫm lệ
Bài thơ viết dở chốn thư phòng
Ước một lần cùng ai chắp nối
Cho người bóng lẻ ...đỡ hoài công...
hướng dương
NGANG TRÁI
Trái ngang hoa nở lại sai mùa
Lặng lẽ đêm thầm nghe gió khua
Thương xót cung đàn sao rẽ nhịp
Ngậm ngùi duyên nợ cũng xa đưa
Hồng nhan lận đận khơi nguồn đắng
Má phấn long đong nếm vị chua
Đành chịu số phần do định trước
Chạnh lòng chợt nhớ tuổi thơ xưa
HƯỚNG DƯƠNG
Họa:
Hoài công quay lại tháng ngày xưa
Chỉ thấy ồn ào nhịp trống khua
Mép nước lập lờ con cá lặn
Mặt sông nhộn nhạo chuyến đò đưa
Tình xa vẫn đậm hương nồng ấm
Nghĩa cũ dần vơi vị chát chua
Hè cạn, nắng mưa đà đổi sắc
Thu sang, sương gió cũng thay mùa
HAT CÁT
*********************
Họa thơ Bình Nguyên
LƯỜI ĐÁNG GHÉT
Chẳng thiết làm chi khổ thế này
Khi mà lắm thứ rộn ràng quay
Bao lần muốn vứt cho vơi nặng
Mấy bận lại trông đợi lấp đầy
Có phải bề trên đang thử sức
Hay là cấp dưới đã mòn vai
Ân tình thăm thẳm ai trao tặng
Đáng ghét sao mà không thể lay./.
Binhnguyen
HỌA:
Bỗng rơi tọt xuống cõi đời này
Mặc gió bốn bề cứ tít quay
Một kiếp nữ nhi mang chẳng đặng
Mấy mươi nam tử xốc không đầy
Trời thương muốn độ thân trao gửi
Phật xót cho buông phận trả vay
Đã trót đa mang đành cúi nhận
Vững như bàn thạch, chả lung lay!
Hạt Cát
******************
VỊNH THEO ( TRẦM TƯ )
bên sông ai đứng nét trầm tư
bỏ mặc trên cây tiếng chim gù
hoàng hôn lặng lẽ buông màu tím
xót xa tìm lại dáng ai xưa
con cá đi theo nguồn về với biển
để lại sông buồn tiếng đò đưa
hỏi con đò nhỏ trong chiều vắng
Người đã xa ta được mấy mùa