ỐM NHỚ MẸ
Thu gì mưa tí tách không thôi
Mây sà xuống ngọn xanh cây hoa sữa
Lá không rung vẫn gió lùa khe cửa
Một mình ngồi nghe tiếng một mình ho.
Trời cứ đổi thay, thu chẳng ra thu
Lúc đông đến lại giống hè: nắng đổ
Xuân thảng thốt gió heo may buốt gía
Rồi hạ về, sớm sớm bụi mưa xuân.
Ngày Sóc này, hoa đầm ướt ngoài sân.
Cây lướt thươt, lá ròng ròng nước rỏ.
Tôi nhớ Mẹ… thân cò nơi chốn lạ.
Giờ xa xôi… vời vợi... cõi hư vô.
Biết rằng rồi ngày nào đó Mẹ xa
Song không Mẹ, sao mà cùng cực thế!
Nước mắt tôi cứ ngập ngừng khe khẽ
Vì nỗi đau cũng dè sẻn để mai này…
Mẹ của tôi… lá lúa cứa chân gầy
Gánh năm con oằn đôi vai mỏng.
Mẹ cho tình yêu, Mẹ cho cuộc sống
Giơ Mẹ xa. Tôi biết cậy ai đây?
Mưa vẫn từng hạt xéo lá cây
Mây vẫn bịt bùng ngang cửa sổ
Đi hết đi, những mây và những gió
Tôi chỉ ước ao bàn tay Mẹ dịu mềm…
Những miên man không ngủ đêm đêm
Tôi thầm thì nói lời xin lỗi Mẹ
Dù anh em tôi đều ngoan hiền, hiếu đễ
Vẫn đôi khi Mẹ phật ý không vui….
Giá bây giờ có thể nói một lời
Giá một lần được nắm bàn tay Mẹ
Biết tử sinh… đời đời vẫn thế !!!
Con ước gì… Con ước…
Mẹ . Mẹ ơi!…
Mồng 1/9 AL ( 27/9/20011) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét