Xé buồn
Em khe khẽ xé buồn làm đôiMỗi mảnh buồn bay về một phía
Mảnh buồn than thở :
- Đã buồn rồi, sao còn nỡ chia hai?
Em lại nhẹ nhàng xé mỗi nửa buồn làm đôi
bốn mảnh buồn ủ rũ
bốn mảnh buồn khóc than nức nở:
- Sao dằn lòng chia nhỏ nỗi buồn?...
Sáng trung thu nhăn nheo như người đàn bà trùm khăn đen
Chiều trung thu mưa như người đàn bà đỏng đảnh
Em lang thang
Ngoại thành -
những bức tường bao cho đất hoang cỏ mọc
Ngoại thành -
những khu nhà lô nhô im như thócChèn sông Hồng nghẹn đau
Bốn mặt nghẹt vây đọt mạ cong queo
Thành phố nhom nhem như tầu chuối héoVướng ngang thân, lúa đòng đòng dặt dẹoĐất rên đau những vết băm vằmRượu tràn đêm bầm dập những bàn chân
Đồng lúa dọc ngang ai cắt :- Con cò cụt cánh!?
Em cứ nhẩn nha xé nỗi buồn
từng mảnhNỗi buồn thành đám bụi mờ
Dính chặt mảnh đời lam lũ câu thơ
Em ném buồn vào lửa
Ngọn lửa rừng rực đỏNgọn lửa nhăn nhó
Tàn.
Nỗi buồn xơ như bông vụn tan
Muội tro lem nhem đen sì tung tóe.
Buồn ơi!
Em đem buồn xé nhỏ
Một - hai - ba - bốn - năm...
Mờ mịt trăng Rằm
Hưng Yên trung thu 2011 |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét