(Chuyện của bạn hôm nghe trên Hà Giang)
Tram y tế tiền phương
Chúng mình đối mặt nhau
Ngày chiến tranh biên giới
Hơi khác kiểu, cũng quân phục đồng mầu, cũng sao vàng mũ cối
Bốn mắt trợn trừng cố không nhận nhau
Hai hàng súng chết chóc đối đầu
Hai hàng lính căm thù lặng lẽ
Mùi tanh nồng "xăng""ga" cỏ úa nhểu quánh bầm máu đỏ
Lầm lầm ký
Lầm lỳ giao
người bị thương hai bên tuyến lửa.
Chúng mình đối mặt nhau
Ngày chiến tranh biên giới
Hơi khác kiểu, cũng quân phục đồng mầu, cũng sao vàng mũ cối
Bốn mắt trợn trừng cố không nhận nhau
Hai hàng súng chết chóc đối đầu
Hai hàng lính căm thù lặng lẽ
Mùi tanh nồng "xăng""ga" cỏ úa nhểu quánh bầm máu đỏ
Lầm lầm ký
Lầm lỳ giao
người bị thương hai bên tuyến lửa.
… Trên mặt anh loang
dài tím đen vết nhọ
Mồ hôi khét mù
Quần áo bết đất bùn khô
dúm dó.
Tôi cũng tả tơi như cánh chim ngược gió,
Như chuột lột mưa giông.
Nỗi đớn đau thảng thốt ngập ngừng.
Cùng lạnh lùng
cùng dửng dưng
Hai trái tim cùng hờn căm
cùng loạn nhịp.
Ghê rợn chiến tranh
Ghê rợn máu xương
Rùng mình cái chết.
Bạn học ấu thơ - tôi và anh
thành kẻ thù không đội trời chung.
Đạn súng tôi và anh đều đã lên nòng
Khi có lệnh
Chúng mình sẵn sàng nhằm tim nhau mà bắn!..
……
Mồ hôi khét mù
Quần áo bết đất bùn khô
dúm dó.
Tôi cũng tả tơi như cánh chim ngược gió,
Như chuột lột mưa giông.
Nỗi đớn đau thảng thốt ngập ngừng.
Cùng lạnh lùng
cùng dửng dưng
Hai trái tim cùng hờn căm
cùng loạn nhịp.
Ghê rợn chiến tranh
Ghê rợn máu xương
Rùng mình cái chết.
Bạn học ấu thơ - tôi và anh
thành kẻ thù không đội trời chung.
Đạn súng tôi và anh đều đã lên nòng
Khi có lệnh
Chúng mình sẵn sàng nhằm tim nhau mà bắn!..
……
35 năm…
Cuộc chiến tưởng rơi vào quá vãng…
Chúng mình khi gặp lại nhau đã méo mó nở nụ cười
Nỗi đớn đau muốn xé toạc bầu trời
Nỗi thống khổ muốn bới tung lòng đất.
Tóc bạc chúng mình khóc không còn nước mắt...
Tan nát cõi lòng nào dám hỏi vì đâu?
Cố gắng vùi chôn năm tháng nát nhàu
Khỏa lấp dần niềm đau bè bạn...
Vẫn biết chiến tranh tăm tối rập rình đen sì súng đạn
Nhưng lòng vẫn âm thầm nuôi hy vọng hão huyền.
…
Cuộc chiến tưởng rơi vào quá vãng…
Chúng mình khi gặp lại nhau đã méo mó nở nụ cười
Nỗi đớn đau muốn xé toạc bầu trời
Nỗi thống khổ muốn bới tung lòng đất.
Tóc bạc chúng mình khóc không còn nước mắt...
Tan nát cõi lòng nào dám hỏi vì đâu?
Cố gắng vùi chôn năm tháng nát nhàu
Khỏa lấp dần niềm đau bè bạn...
Vẫn biết chiến tranh tăm tối rập rình đen sì súng đạn
Nhưng lòng vẫn âm thầm nuôi hy vọng hão huyền.
…
Mấy tuần nay
Biển Đông
Lại náo loạn dàn khoan, chiến thuyền
Nguy cơ đẩy ta vào cuốc chiến.
Biển Đông
Lại náo loạn dàn khoan, chiến thuyền
Nguy cơ đẩy ta vào cuốc chiến.
Không phải tại trời, cũng không tại biển
Chỉ tại lòng tham vô đáy bọn hung tàn
Muốn chót vót quyền
uy, muốn chất ngất lòng tham
Muốn làm bá chủ.
Dân bên ấy, bên này ngàn đời vẫn cầu mong dịu sông, lắng bể
Mong bầu trời hòa bình
Mong mặt đất yên lành
Mong Biển Đông lặng sóng.
Mong Cửu Long, Hoàng Hà
gió lộng
Ca khúc kết đoàn.
…
Ai cũng hay
Chiến tranh đưa con người về lại hồng hoang
Trái đất có ngày tự diệt
Tất thảy không gì mạnh hơn cái chết
Mà sao các người nỡ thiêu đốt lương dân?!
…Muốn làm bá chủ.
Dân bên ấy, bên này ngàn đời vẫn cầu mong dịu sông, lắng bể
Mong bầu trời hòa bình
Mong mặt đất yên lành
Mong Biển Đông lặng sóng.
Mong Cửu Long, Hoàng Hà
gió lộng
Ca khúc kết đoàn.
…
Ai cũng hay
Chiến tranh đưa con người về lại hồng hoang
Trái đất có ngày tự diệt
Tất thảy không gì mạnh hơn cái chết
Mà sao các người nỡ thiêu đốt lương dân?!
Tôi đọc tin ngoài khơi tàu chiến, tàu bay ràn rạt ầm ầm
Nhớ ngày chiến tranh, nhớ anh
Lại
Nhói lòng đau đáu!
4 nhận xét:
Đúng là nỗi đau của nhân loại hạt cát nhỉ...
bài thơ nghe chua xót quá....
Mong sao chiến tranh đừng đến
Nhưng nếu quân thù hung hăng hiếu chiến
Đạn đã lên nòng
Không thể để họ ngang nhiên!
Nhân dân hai bên ddeuf là bạn , đều mong muốn hòa bình, tất cả do tham vọng làm bá chủ của những kẻ hiếu chiến đã đẩy nhân dân đến chỗ đối đầu.
Chẳng bao giờ mà bọn đầy lòng tham vọng không điên
Với chúng nó chiến tranh là lẽ sống
Máu giặc Hán đã Bạch Đằng đỏ sóng
Biển Đông rồi cũng thành bãi mồ Ngô.
Đăng nhận xét