Chiều rơi...
Nắng quái uột èo tắt lịm
Hoàng hôn rụng chót cùng vết tim
xoắn vòng vần vũ xám chì mây
Tĩnh lặng khuya
giăng sao sợi
buộc sương dây.
Mặt trời vùi lửa
Cửa Thiền khe trăng, kẽ gió
Kênh.
Vô thường
Mông lung
Tôi.
Và
Sắc - Không
nhỏ nhoi.
Nhỏ nhoi tận cùng.
Tận cùng
vô nghĩa.
Thì sớm
thì chiều
thì tối
thì khuya...
Một tôi
Một dại khờ
Ước lệ.
Chiều rơi
Rơi
rỗng không
Lỗ nẻ!
1 nhận xét:
Trời bất định
Đất ngẩn ngơ
Vu vơ
Con người ngốc nghếch.
Đăng nhận xét