Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

BỖNG NHỚ VỀ NGÀY NHÀ BỊ BOM CHÁY



Chớm đông lạnh chiều ngõ vắng
Gió hồ rẽ tán len cây
Hồng vẫn khoe bông rờ rỡ
Mặc ren rén buốt ngọn may
...
Nhớ mẹ bạc  sờn  áo gấu
Quần xăn, bùn bết bắp chân
Vệt đỏ đỉa dai  đeo cắn
Còn dây dây máu cáu bầm.

Bat cháo chiến tranh khoai sắn
Hoác hơ lều tạm che khuya
Bom giặc thiêu đen dãy phố
Thê lương người không chỗ về...

Nền nhà dúm nồi méo chậu
 Vải go đụn đống xốp than
Thất thần hoảng hơ mắt mẹ
 Trũng sâu leo lét đốm tàn...

Bao năm thân cò lặn lội
Mẹ đau đáu nỗi đói no
Xót thương đàn con nheo nhóc
Chiến tranh ... khói lửa mịt mờ.

Dặc dài
Một thời khốn khó
Đau thương tang tóc in hằn
Một thời tím da áo rách 
 Đông về rét lập cập răng.
...
Nhớ quên...
trôi về rêu rến
Lửa rớt ma trơi lập loè
Bới lại cũ xưa lơ lắc
 Chạm than đen xác lợn gà. 
...
Nơi xa yên lòng mẹ nhé!
ChIến tranh canh cánh nơi lòng
Rồi mai 
Tháng tàn ngày lụi


Hồng hoang xáo lẫn mông lung!...



2 nhận xét:

HHP nói...

Tong khổ đau hay vui sướng đều nhớ bóng hình của mẹ ,chị nhỉ ?

vu song thu nói...

Bài thơ cảm động lắm Cát à...Nhớ mãi nỗi đau chiến tranh...