Buồn rơi từng mảng, từng tầng
Xé bung rèm của, bật tung chốt cài
Đường khuya tịnh vắng bóng người
Âm thầm buồn cứ chơi vơi rắc sầu.
Nhớ
Nhó ai mà lõm canh thâu
Trăng đêm mười tám vùi đầu giữa mây
Cám vàng bít chặt mặt rây
Rào rào trấu ráp vù bay rặm thềm.
Yêu
Một nửa ngày một nửa đêm
Biết đâu chân cứng đá mềm mà so
Khúc tình thẳng, đoạn đời co
Bông lau trắng tóc phủ xơ vai gầy
Ông tơ ít tỉnh nhiều ngây
Buộc lần khân những đọa đày nợ duyên.
Chả thấy vui, rặt những phiền!
7 nhận xét:
Cho em TEM VÀNG nhé
Buồn? Vào mạng quậy lung tung
Đừng có buông mùng nghĩ vẩn nghĩ vơ
Sáng dậy mặt mũi bơ phờ
Tưởng mất sổ gạo thì trơ lắm...BÀ he he
XS chỉ biết thốt ra một chữ TUYỆT sau khi đọc hết chị ơi!
Ui chầu! Buồn-nhớ-rồi Yêu
Hóa ra Bà Lão thật nhiều tâm tư...
Buồn xong chợt Nhớ chợt Yêu
Mới hay nàng Bà cũng có lúc tương tư (~_~)
THẾ NÀY THÌ QUẬY PHÁ LÀM SAO ĐƯỢC
Buồn rồi lại nhớ lại yêu
Cát ơi sao lại phiêu diêu thế này?
chi oi nhung doan tho ngan that hay a
Đăng nhận xét