Mây đông cuốn em đi
Lạnh thấm từng nếp áo
Gió bấc chợt ùa về
Bốn, năm phương nhộn nhạo.
Hơi ấm nào cho em
Khi mùa đà cạn kiệt?!
Ánh lửa nào cho em
Khi lụi tàn ngọn nến?!
...
Em thong dong cõi không
Trời xui ai đứng đó
Em thảnh thơi cửa Thiền
Đất khiến ai thành gió.
Em ngược tìm ngàn xưa
Sợi duyên tơ xe dệt
Em trôi về muôn sau
Giọt nợ tình ngưng kết.
Gửi dịu dàng hơi gió
Về hoàng hôn đuốc hồng
Gửi lung linh trăng bạc
Cho bát ngát hừng đông.
Tào khang xưa không hẹn
Cũng duyên Tấn, nợ Tần.
Tây Sương mai không nguyện
Cũng nghiệp Phan, kiếp Trần.
Ta cầm ngang nét nghĩa,
Ta thắt dọc chữ tình.
Chắc rằng vu vơ ấy
Là không - sắc riêng mình!
6 nhận xét:
Em iu bài thơ này của chị! Ôm chị thật chặc xóa chút lạnh xiên hồn chị nhé!
Cat ơi tặng cho em bài ni em mang về nhà nhé hiiiii
Cám ơn Cù cái ôm...
Hài nội nắng chói chang...
Tặng luôn... Không điều kiện
"Chắc rằng vu vơ ấy
Là không- sắc riêng mình
Ta một mình lặng thinh
Trong khoảng trời yên bình
Chỉ mình ta, một mình...
Nhìn trươc nhìn sau cũng một mình
Nhìn ngan nhìn dọc cũng vắng tanh
cõi đời không sắc vô vi ấy
Ta với mình ta ... mãi an lành!
Chị Đoan ạ
Đăng nhận xét