Nặng bì cùng núi Thái sơn
Nhẹ thì làn gió khẽ vờn cánh hoa
Mong manh là kiếp người ta
Cũng một lần nẻo vào ra mịt mùng
Trời thì hứng. Đất thì tung
Thoáng thôi một lát sắc không cuộc người.
Neo nhau luẩn quẩn luân hồi
Biết đâu mà khóc mà cười an nhiên?!
Ta là Phât, Ta là Tiên
Là thiêng liêng chốn thiêng liêng riêng mình.
Lênh đênh.
Mặc.
Cứ lênh đênh!
10 nhận xét:
Hôm nay gió mùa đông bắc về
Nhớ mặc áo ấm kẻo ho nhé nàng (~_~)
Chúc Cát iêu tuần mới bình an, thơ hay mọi nẻo đường nhé !
"Ta là Phật , ta là tiên
Là thiêng liêng chốn thiêng liêng riêng mình""
Chí lý lắm em à!
Ta đang co quắp trên giường
Kín cửa dầy tưowngf chả rét chi mô!
Bạch Dương yên tâm nhá! Êu một tẹo!
Chị ơi, em dần NGỘ ra điều nay. Và khi NGỘ RỒI THÌ AN LÀNH LUÔN, chị ĐOAN ạ!
Em cũng muốn Ngộ như chị nhưng thật khó chị ạ! Chị vui nhé
NGỘ nhiều khi là cứu cánh em ạ. Chị cũng muốn có gì đó núi kéo... Nhưng hình như không thể.
Cũng là nghiệp kiếp luân hồi thoi!
"Mong manh là kiếp người ta
Cũng một lần nẻo vào ra mịt mùng"
Sá chi giây phút tương phùng
Sinh ly tử biệt cùng chung lối về.
.
Chúc chị tuần mới an vui.
Hạng phúc và an bình từng phút giày ta sống nhé!
... ...
Lên thác xuống ghềnh cũng nhẹ như tơ !
Em thăm và chúc chị thường an !
Đăng nhận xét