Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

THƠ DU TỬ LÊ : ta đi qua đời mình: không phó bản.



hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi sớm mai vẫn đem mặt trời về cho đôi môi em.
(sau khi chúng đã dụ dỗ những bông poppy*
nở khắp cùng ký ức).
và những chùm tử uyên ương
nhắc nhở tôi ghế, bàn, hàng hiên ngày, tháng ấy.

2.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi buổi trưa vẫn đem nắng vàng
trải cùng khắp thân thể em
như tranh / với những phần trắng nhất /
(chỉ tôi thấy).
và, những con hummingbird **không hề nói “...hà cớ gì...”
vẫn lặng lẽ dành dụm phấn hoa chanh dây
tặng tôi
lúc cúi xuống ngực em: mật. hương
(vườn dụ-cảm).

3.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau?
khi buổi chiều vẫn thả tiếng chim vào giọng nói em
như chúng ta vẫn thả vào tâm hồn nhau
niềm vui và, nỗi buồn
hái tự rừng cây nhân gian ly, tán.
khi hoàng hôn nán lại, nhắc nhở em:
đừng nữa nha, nói về đời khác!.!
hãy để núi thu mình / nhập thất
giữa lúc mây tiếp tục gửi ta hò hẹn mưa,
không báo trước.
(những hạt buồn mắt em,
giăng đầy ngõ hư-không-định-mệnh, lớn.

4.
hà cớ gì phải nhắc nhở nhau, kiếp sau
khi hằng đêm, chúng ta vẫn đắp chung
tấm chăn tình yêu
ẩn mật những vì sao (ngân hà, mới).
đời sống vẫn vân lên bí ẩn riêng, của ngọc
như tôi đã tìm em trong cửa-hẹp.
ta đi qua đời mình:
- không phó bản!.!

5.
hà cớ gì phải nhắc nhở, kiếp sau?
ngay cả khi chúng ta không thể có nhau
huống hồ chi:
- sự thật, đâu phải thế?

Du Tử Lê,

(California, June 2015

***************************************
*hoa poppy: hoa thuốc phiện dại
** hummingbird: Chim ruồi

Không có nhận xét nào: