NÀNG TRĂNG ( Tiếp )
2-- BÀN TAY
1- " Mình ơi! "
Tiếng gọi như sóng lan... lan... lan... Nàng khép mi, hàng mị rợp khẽ lay động. Nàng lùa tay vào mớ tóc khô cứng không rối mà như rối của chàng. Năm tháng trôi qua, hằn lại trên sợi tóc lổn nhổn những khúc to nhỏ không đều quăn queo, sàn sạn...
Cơm áo gạo tiền kéo xã đôi vai chàng, và một tiếng rên rỉ vô thanh từ tim chàng vẳng lại...
Chàng run rẩy úp mặt vào lòng nàng, nàng cảm thấy những sơi ria cứng hơn tóc xén tỉa không đều ran ran trên đùi nàng, qua lần vải mềm của chiếc đầm dài xoà phủ một khoảng rã rượu ánh trăng.
Nàng thấy tim mình thắt lại... Nàng vỗ nhè nhẹ lên bờ vai gầy xô nghiêng trong lòng mình như vỗ về em bé.
Vô thanh chàng thốt lên:
- Sao báy giờ tôi mới đươc gặp nàng?
Nàng nhìn ánh trăng mơ hồ trên li ti sương giọt trên búp sấu non cong cong, nhoẻn cười cũng mơ hồ nốt
- Chàng sao gặp được em... Ngày xưa ấy! ...
- Sao vậy?
- Khi chang còn trẻ - chú ý nhé! Khi chàng còn trẻ...nàng mỉm cười rồi đặt hai ngón trỏ nhỏ mềm miết nhẹ lên gồ xương lông mày của chàng vuốt nhẹ về phía thái dương. Hai ngón tay cái ấm nóng cũng mịn mềm như thế day nhẹ huyệt Ấn đường của chàng. Bàn tay tay như có phép màu đưa chàng về ngày xa...
Có một cánh của mở rất nhẹ mở ra.
2--- Chàng nhìn thấy một sinh viên tóc quăn bồng bềnh hơi rũ xuống vầng trán cao, một món xoà hẳn che phía tai trái của khuôn mặt gầy gầy hơi hốc hác, duy chỉ có đôi mắt sâu thông minh hóm hỉnh thăm thẳm mơ màng chăm chú nhìn về đâu đó...
Rất xa... Rất xa.
Một cánh đồng xanh lúa con gái gợn sóng uể oải trong chiều nắng nhạt ốm yếu.
Chàng mơ một bát cơm thơm không có mùi mốc gạo, không có mọt mì, không mùi khói dầu hoả quyến vào. Giấc mơ đến miếng ăn bao giờ cũng tầm thường, tầm thường đến nỗi thiên hạ phải thốt
lên:
lên:
" Miếng ăn quá khẩu thành tàn
Miếng ăn miếng xấu, ta van các người.."
Miếng ăn là nhục - nhất là với kẻ sĩ; chàng là kẻ sĩ, sao lại không mơ công danh sự nghiệp, lại mơ miếng ăn, mà mơ miếng ăn, sao không mơ sơn hào hải vị, lại chỉ mơ NHÕN BÁT CƠM..?
Chàng thấy mình tầm thường, tầm thường đến khốn khổ, tầm thường đến đáng thương...
Phẩy tay để xua đuổi ao ước tầm thường đó, chàng lim dim mắt...chàng vẫn quanh quẩn với CÁI ĂN.
Mâm cơm sinh viên sơ tán hiện ra với mấy cái " nắp hầm" mì
luộc: ngoài não nhét, trong còn nguyên bột sống lăn lóc trên mẹt, một xô canh " toàn quốc" lều bều vài lát rau muống già xắt khúc bơi tự do... Thảng có thịt... nhưng cả bọn bảo nhau "đừng thở mạnh kẻo miếng thịt mỏng tang chỉ bì với mỡ bay mất"
và một bát nước chấm đen sì rặt màu kẹo đắng và muối thả dàn...
***
3--- Chàng ngước đôi mắt nhìn nàng cười bẽn lẽn. Nàng luồn tay
vuốt ve mớ tóc rễ tre loi thoi, ánh nâu vàng dịu dàng từ mắt nàng thấu xuyên tận đáy qua khói mờ tuổi tác hằn in nhoè nhoè ranh giới đen trắng, nhưng vẫn ấm nồng đăm đắm của của sổ tâm hồn chàng.
Chàng về lại bé bỏng thơ ngây. Nàng đầm ấm gần gũi như người mẹ thân thương. Chàng ôm lấy hông nàng và nép cái đầu bướng bỉnh già nua vào nàng - Vòng ôm tin tưởng, dựa dẫm và yếu mềm thân thiết thơ trẻ.
Tay trái nàng đỡ gáy chàng, và bàn tay phải xoa nhẹ lên vùng Ngọc chẩm, Phong trì...
Nàng đưa đầu ngón trỏ bấm nhanh rất đau vào huyệt Á môn - nơi lưu dấu mọi uẩn ức cõi người...
Chàng giật thót mình... Khẽ "a áaa..." bật lên tiếng kêu. Như một luồng điện, một năng lượng lạ khoan xoáy vào tâm can cứng đanh của chàng. Một cái gì đó oà vỡ, bùng nổ...
, sự giải thoát xâm chiếm đáy thẳm sâu nơi chàng, toàn thân thôi căng thẳng, sự thư dãn hạnh phúc chiếm lĩnh tâm trí, chàng dụi dụi trán vào tà áo nàng, cảm nhận thấy hơi ấm từ da thịt nàng lan toả, cái khuy trai đính chỗ nào đó trên áo man mát
trơn trơn đánh thức tâm thức ngủ kỹ của chàng... Một khao khát rất người rất tình dâng lên nơi con tim cằn khô hoang vu của chàng...
4---... Một khu rừng khộp rất cao, tán ken nhau ẩm mát. Mùi thum thủm của lá mốc, mùi hôi nồng của mồ hôi, mùi tanh lợm giọng của cá suối chết phơi bụng đen đỏ bu đầy ruồi muỗi ong kiến, và cả bướm, những cánh bướm muôn màu mỏng manh và rực rỡ như ngàn hoa chốn tiên giới cũng chen, cũng vẫy, cũng tranh cướp sự thối rữa từ những sinh vật khác. Tất cả sâu bọ tụ thành từng bãi, từng bãi không hình thù vo vo chen lấn trên đá cuội lổn nhổn của khúc suối trơ lòng...
Những cái võng ẩm mốc giang ngang, vắt chéo, nhũng cái tăng trùm kín những hình hài lính tráng ngủ vật vã sau hành quân.
Trưa bãi nghỉ thật yên ắng, vài sợi nắng chiếu thảng như vết rạch ngẫu nhiên rơi vào chỗ nào đó, hoăc lá xanh vàng khô ướt, hoạc bông hoa tươi hồng hay héo rũ... Hoặc cái dây dù mắc võng, hoặc cái áo lính chiến tay vẫn còn quắn bết mồ hôi và, cái quần rách bẩn, giầy lòng thòng gút dây... Lính muốn vát bỏ sau chặng hành quân toạc máu, rách phổi...
Chỉ có đôi dép cao su đúc là thuỷ chung trên đôi chân chầy xước gai cào, đôi chân rạch ngang xiên chéo vết gãi, mụn đỏ toea vết gãi mưng mủ vàng.
Chợt vang lên dưới tăng tiếng nói mớ, tiếng gào đứt quãng sợ hai, tiếng gọi mẹ, gọi con... Vang lên từ cơn mê chập chờn giấc ngủ lính...
Chàng không ngủ nữa, hai vai ê ẩm vì chiếc ba lô có quân dụng với trăm thứ quân nhu quân trang cần thiết. Cái bàn chải chỉ còn đúng mẩu có tua chải nhiều lần chàng muốn vứt đi, thư từ công từ cuộc hành quân trước cú lọc, cứ lọc để vứt đi ... Cuối cùng còn lại thư cha mẹ, và một mẩu rất ngắn của cô bạn gái có đôi mông mọng đỏ dầy dặn và đôi mắt một mí rất á đông...
Chơt chàng nghe thấy tiếng khúc khích từ một cãi võng rung quằn quại gần đó... Chàng biết chuyện gì đang diễn ra ở đó.
Chàng bổng cảm thấy buồn nôn. Cái gì đó tanh lợm dâng ứ họng chàng... Chàng nôn, nôn thốc nôn tháo...
... Chàng không hiểu nổi nhân tính của đa phần những người đi cùng chàng. Cuộc sống cạn kiệt sức lực, phô bầy đói khát tuyệt vọng... Ranh giới mù mờ giũa sống chết, nỗi hoảng loạn giữa danh dự và nỗi lo đứng trước toà án binh xáo trộn nháo nhào. Nó làm ngắn lại ranh giới giữa con với người... , nó làm bản lĩnh con người chỉ còn ở chỗ SỢ, sợ cho mình, sợ cho cha mẹ, anh chị, sợ cho gia tộc xóm làng... Nỗi sợ xuyên suốt, dai dẳng, khi là giọt nước mắt chắt mặn, khi là vốc mồ hôi trắng áo quần, có lúc lại là dòng máu chảy từ vết răng khoé miệng...
Thế mà họ vẫn làm cái việc...
Gọi là giao hoan ư! Hoan hỉ gì lúc này
Gọi là đỉnh cao của tình cảm ư? Tình cảm gì khi chỉ sờ cái muốn và cần từ nhau mà không thèm biết chứ nói gì đến nhớ mặt nhau?!...
... Sau này, chính cô gái giao liên đó nói với chàng:" Em chỉ sợ là mình chết mà không được biết mùi đời thì tiếc lắm.". Chàng hỏi : " Nhỡ có con". Cô thở ra: " Chắc gì sốt rét rừng tha cho em được chín tháng mười ngày? " chàng hỏi: " Cô làm thế với nhiều người à? " " Vâng, họ cũng cần quên cái chết, và em cũng thế...! "
" Trời ơi, là trời! " chàng kêu to và bật khóc..." Trời đất ơi! ..."
( còn tiếp )
( còn tiếp )
Hat Cat 15;10;2015
3 nhận xét:
Cát iêu thật giỏi thật tài
Thơ hay viết truyện ngắn càng hay
Trong em mưa to Cát iêu à. luôn an lành nhé Cát iêu (~_~)
Thơ say , văn lại càng bay
Tài hoa đã đến đọ này ai so ?
Trong chiến tranh, họ sống và nghĩ đơn giản vậy thôi... Cát viết những điều có thật mà. Không cần hư cấu lại hay!
Đăng nhận xét