Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016
HÂY CỨ
Rồi biết gió về vòm biếc xa
Giọt gianh mưa bụi rỏ thềm nhà
Biết tình bèo bọt bèo bọt lắm
Một khắc giờ tan mấy kiếp hoa?
Đã biết mây bay tót đỉnh trời
Hạt sương ngọn cỏ lặng lờ rơi
Thoáng vòng tay ấm còn nồng ấm?
Khi mảnh tình xa mãi chia rời?
Cũng biết là yêu rất đủ đầy
Vẹn tình lọn nghĩa với nhau đây
Ngàn muôn cách bức vô hình ấy
Ngần ấy tơ vương có đắm say?
Đã trót nặng đeo nợ phận duyên
Kể chi hồn Thục, nét thuyền quyên
Yên thân ai chốn cơm gạo ấy
Vương lỗi ái ân bởi yếu mềm...
Sợ gió, sợ mây... sợ chính mình
Khư khư ôm chặt bả hư vinh
Nay mai vùi xuống ba tấc đất
Liệu có còn chăng những cuộc tình!
Nếu đã dám yêu. Hãy cứ yêu
Vút cao ngọn gió những cánh diều
Cần gì hẹn bể thề non nhỉ
Hãy cứ bồng bềnh, cứ phiêu diêu...
Hat Cat
02/04/2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét