Thôi đừng khóc nữa tôi ơi!
Trời táy, nắng đã tắt rồi còn đâu
Gian truân bạc phếch cả đầu
Sầu đau hố đã khoét sâu giữa lòng
Những mong về với hư khôn
Thoát cơn bĩ cực cố cùng, tôi ơi!
Chạy đâu cho thoát khỏi trời
Nước nào mà chẳng trôi xuôi bập bềnh
Thế thời bạc nghĩa cạn tình
Khắp trong thiên hạ, phải mình ai đâu.
Có đau cũng chỉ mình đau
Một đời ngu dại nát nhàu như dưa.
Khép mình cho đỡ bơ vơ
Khép mùa cho rụng cánh vờ mé ao
Rào mây lại quấn gai rào
Đất trời ai biết thấp cao nỗi mình?
Cũng cười cho hở răng nanh
Cũng vi vi gió, cũng bồng bềnh mây
Giấu đơn côi, ngậm đắng cay
Bồ hòn ngọt lịm tháng ngày gai chông
Ơi mênh mông. Hỡi mênh mông
Chốn hồng hoang hãy mở lòng hồng hoang!
Hat Cat 14/04/2016
Chạy đâu cho thoát khỏi trời
Nước nào mà chẳng trôi xuôi bập bềnh
Thế thời bạc nghĩa cạn tình
Khắp trong thiên hạ, phải mình ai đâu.
Có đau cũng chỉ mình đau
Một đời ngu dại nát nhàu như dưa.
Khép mình cho đỡ bơ vơ
Khép mùa cho rụng cánh vờ mé ao
Rào mây lại quấn gai rào
Đất trời ai biết thấp cao nỗi mình?
Cũng cười cho hở răng nanh
Cũng vi vi gió, cũng bồng bềnh mây
Giấu đơn côi, ngậm đắng cay
Bồ hòn ngọt lịm tháng ngày gai chông
Ơi mênh mông. Hỡi mênh mông
Chốn hồng hoang hãy mở lòng hồng hoang!
Hat Cat 14/04/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét