Cố chờ cho tận sang Xuân
Lá lìa cành giữa vàng ngân nắng chiều.
Gió nồm ủ ẩm hè rêu
Nâng niu xác lá yêu kiều nhẹ lơi.
Xưa từ... mơn mởn nõn chồi.
Giờ khô héo… khẽ khàng rời cành cao.
... Tạ từ nắng gió lao xao
Tạ từ giông bão, mưa rào từ đây!
Lá về yên ngủ giấc say
Luân hồi vay trả...
đợi ngày tái sinh!
5 nhận xét:
Chiếc lá của người Xô ma chi
Rụng mồng ba tết
Nói lên điều gì trước cửa phật?
Lá vàng rụng nhưng vẫn còn chồi biếc đấy chị!
Dù cho chiếc lá đã úa tàn và rụng, (theo theo qui luật phải lìa cành). Lá cũng như người, một "đời lá" cũng như một đời người. Chiếc Lá của HC thật đáng yêu và trân trọng dù đã rụng nhưng để lại nhiều nuối tiếc cho đời.
TẾT đã đến nhưng TẾT vẫn chưa qua. Chúc HC tiếp tục vui Tết và làm thơ nhé.
Một bài về cái kết thật tươi vui !
"Lá về yên ngủ giấc say
Luân hồi vay trả...
Đợi ngày tái sinh"
Cũng như một cuộc đời mình
Tuổi già tới cõi nhẹ tênh đi về...
Đăng nhận xét