Đông về căm căm rét
Lại đầm đìa mưa rơi
Mình chồng nằm nơi ấy
Cô đơn giữa khuông trời...
Về quê không có lối
Thành Nam cũng chơi vơi
Vợ gửi chồng Thanh Tước
Với sỏi đá lưng đồi...
... Mấy chục đông gió bấc
Mấy chục hè mưa rơi
Xanh: sắc xanh áo lính
Đỏ: màu cờ đỏ tươi...
Bạn bè thời đi học
Đồng đội lúc ra trường
Ngỡ tình trăm năm ấy
Kết chặt nghĩa yêu thương!
Khác nhau như nước lửa
Cắc cớ đi chung đường
Không thốt lời ly biệt
Lặng lẽ rẽ hai phương.
Lủi thủi vợ tháng ngày
Chăn đơn... ôm gối chiếc
Chồng nơi nao biền biệt
Sánh bước cùng ải ai?!
Rồi đúng ngày tam tai
Chồng bỏ về cõi nhớ!
Nhìn máy phập phù thở
Vợ ắng lòng đớn đau!
Chồng đi đâu? Đi đâu?
Không một dòng địa chỉ
Không một lời nhắn nhủ
Mênh mang biển với trời!
Sao lại thế chồng ơi!
Trằn lưng bao năm tháng
Nuôi con lươn, cháu rắn
Bỏ con mình mồ côi!
Cố giữ vẹn nghĩa đời
Cố trọn tình chồng vợ
Xin gửi theo dang dở
Bao duyên nợ lẻ loi...
Chồng ơi là chồng ơi!
Sao dại khờ đến vậy?!
Trời cao không có đáy
Biến khơi chẳng đậy vung...
Bãi Cháy trời mông lung
Hạ Long biển hoang lạnh.
Người chồng thương vắng bóng
Người chồng yêu chẳng về.
... Chỉ có hoa đầy hè
Chỉ có mây đầy vịnh
Nước biển dâng đen kịt
Nhập nhòa bóng vợ con...
*
Chồng ơi! Nơi hư không
Hãy thành thơi chồng nhé!
Tào khang bao tình nghĩa
Vợ gửi cùng xa xôi
Xin quỳ lạy đất trời
Thứ tha người nông nổi!
10 nhận xét:
Hãy thảnh thơi Cát nhé!
Tình tào khang nặng nhẹ
Đã gửi về xa xôi
Đừng buồn nữa em ơi!
XIN CHIA SẺ!
Chả thế nào về lại hôm qua/ Nên lầm lụi em lần về hái trước. Cám ơn chị T Mai
Đa Tạ tấm tình bè bạn, Phú Đoan à!
THẮP MỘT NÉN NHANG CAY
LẶNG ĐI VÀO CÕI NHỚ
MƠ MỘT SỚM MAI NÀY
VỀ MIỀN QUÊ XA ẤY
Ừ RỒI CŨNG CÓ NGÀY
HẸN GẶP NHAU CHỐN ĐẤY
SAO BỒN CHỒN Vậy ANH ?
NÀO MÌNH say ĐI ANH
Em cùng KHOẢNG TRỜI XANH
ĐỂ TÌNH YÊU...Ở LẠI
THÊM MỘT MÙA HOA CẢI
TRẢI VÀNG TRÊN BẾN SÔNG
CUỘC SỐNG vẫn vun trồng
Xuân lại về MÊNH MÔNG
Tưởng sẽ vơi buồn khổ
Tưởng lấp đầy đớn đau
Nhưng mà...
Biết làm sao
Cuốc đời như vậy đó!
nào phải đâu mây gió
nào phải đâu vô tình...
Muôn ngàn chuỗi bập bềnh
lang thang nới vô tạn
Cám ơn Mắm thân yêu đã chia sẻ cùng mình!
sao đăng nhận xét bên nhà mắm không được vây?!
xin thap mot nen huong cho anh nhe chi chuc chi than tam an lac
Chưa một lần gần chị, chưa tâm sự gia đình. Đọc dòng này thương quá, sự thuỷ chung bất hạnh của người chồng khờ dại lai lưng nuôi con lươn cháu rắn bỏ mặc vợ con mình thì dù có hạ long, biển đẹp cũng vẫn là khờ dại.
Hai tính cách mà lại đi chung đường! Chị đã khôn oán giận, còn cầu trời tha thứ cho người dại khờ. Em cảm động. Bài thơ nhân bản và có đạo lý cao.
Chia sẻ cùng chị Cát!
Xin gủi lời chia sẻ tới em. Đóc bài thơ này có phải một nửa của Hạt Cát đã đi vào cõi vĩnh hằng?
Đăng nhận xét