Cái cây sần sùi... cái
cây già cỗi
Một mình chơ vơ... một mình buồn tủi
Một mình chơ vơ... một mình buồn tủi
Bốn bề mưa rơi... bốn bề gió nổi
Lá khô xạc xào... lá khô quắt queo.
Lá khô xạc xào... lá khô quắt queo.
Cái cây mùa đông vắng
teo
Con chim quên về làm tổ
Con chim quên về làm tổ
Bướm đỏng đảnh ném sắc màu cô lẻ
Ong thờ ơ khép cánh vụt qua.
Caí cây đắm mình vào cũ xưa
Thời gian ngập chìm sâu thẳm
Giông bão tháng năm quăng quật
Bầm dập cành, bầm dập vỏ... xạm đen!
Cái cây già thở dài thõng thượt bóng đêm
Thốc chín tầng tuyết băng buốt giá
Xoáy chín đáy đại dương sóng cả
Chát mặn vón tê bọt nước nhỏ nhoi...
Cái cây già đơn côi
Trời đất già hoang lạnh
Đông vụn tơi tẻ ngắt
Hoàng hôn chiều
chạng vạng
chạng vạng
rớt bụi gai!
16 nhận xét:
Cái cây già chẳng đơn côi
Giữa rừng xanh tốt đâm chồi nở hoa
Cây đời vẫn sống dẫu già
Không thể tồn tại như là củi khô!
Cây già trụ vững giữa đời
Cây non quấn quýt vui tươi quanh mình
Cây già nhưng chẳng cô đơn
Xung quanh bao búp chồi non quây quần...
Ngày nghỉ vui nhé Cát ơi
Cây già rắn chắc như đanh
Mưa to bão lớn cũng đành chịu thua
Gỗ quý ai cũng muốn mua
Thành bàn thành ghế bốn mùa tiếp tân
"Cái cây mùa đông vắng teo
Con chim quên về làm tổ
Bướm đỏng đảnh ném sắc màu cô lẻ
Ong thờ ơ khép cánh vụt qua."
HAY LẮM!
đời người rồi cũng giống cây
xinh tươi già cõi yếu gầy lẻ loi
bánh xe tạo hóa luân hồi...
Gốc cây già cằn cội giấu loay hoay
Tìm chỗ đứng riêng vọng hoài sinh tử
Ta sẽ chết cho hạt mầm biệt ngữ
Dọc chiều dài đất nứt nở hồi sinh
Đông lạnh lùng ngự trị chốn đinh ninh
Nào có biết xuân quanh đây vọng tình
Đông cũng hết và trăm năm cũng chết
Cây cội già đừng tê liệt lạnh băng
Đã dâng hiến hết vĩnh hằng có thể
Nhựa chung tình vắt giọt lệ cho ai
Chèo xuôi ngược cho tận tháng năm dài
Còn gì lại một hình hài già cỗi
Nếu ai biết cây quặn mình sinh hội
Để lại đời bao mầm cội non tơ
Trái tim yêu chẳng ai nỡ hững hờ
Cây có cội người luôn thờ nhân nghĩa
Gốc cây trơ những xác xơ cành tỉa
Vẫn âm thầm gửi ái phía hồn thơ
Câu ca dao ngọt môi mọng đợi chờ
Dù rất cũ vẫn tôn thờ cổ thụ....
Cây già đứng vững hiên ngang
Người già người có vững vàng vậy chăng?
Cây già bám đất cằn khô
Thấy đôi bướm trắng vập vồ giỡn nhau
Buồn lòng ngoảnh mặt nhìn sau !
Cây già, ta cũng già rồi
Nhìn cây lại nghĩ đến đời chúng ta!
Đọc bài này em chạnh lòng quá, muốn chạy về nhà ôm cái cây già. Em sẽ động viên Cây già chịu khó tập thể dục, hát karaoke, đọc báo mạng, tám với hàng xóm và chịu khó chơi Facebook nữa!
Cái cây mới đẹp làm sao,
cành khô cằn cổi với bao mầm xanh. Sang đây chúc chị an lành.
Cây già làm củi thôi.
Đời xưa nay vẫn thế!
Gió đưa trốc gốc cây già
Thương em cơ cực luống cà ruộng dưa
Thân cò đi sớm về trưa
Trơ vơ một bóng cho vừa lòng ai !
Caí cây đắm mình vào cũ xưa
Thời gian ngập chìm sâu thẳm
Giông bão tháng năm quăng quật
Bầm dập cành, bầm dập vỏ... xạm đen!
Cái cây già thở dài thõng thượt bóng đêm
Thốc chín tầng tuyết băng buốt giá
Xoáy chín đáy đại dương sóng cả
Chát mặn lạnh tê bọt nước nhỏ nhoi...
---------------------------
Như đời người, chị nhỉ! Nao nao, bâng khuâng!
Thích còm này của OM quá!
Cô ơi, cây dù có già, mong cây vẫn tốt tươi , vững vàng trước phong ba cô nhé!
http://afamily1.vcmedia.vn/MjEFfTkLYGBrWqc7fy0GfReJ2qjvg/Image/2012/08/120829clanhao11-0c061.jpg
Đăng nhận xét