Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Thơ mếu: NGƯỜI ĐÀN BÀ CHỬI ĐÊM

( mình bị đánh thức bởi tiếng chửi này lần thứ bao nhiêu rồi đây? )

đánh thức ngõ khuya bằng tiếng chửi đêm
mụ đàn bà ngoa ngoắt.
đời có bao nhiêu thịt, xương, đầu, mặt
mượn sương bày cỗ trông trăng...

Mụ đàn bà nghiến răng
cào rách mấy tầng sinh đẻ
ăn vạ 
tung hê mấy độ bẩn mình.
xỉa xói gốc cây, nhem nhuốc tanh bành
toé loe tiết canh, lòng lợn.

Cả ngõ ớn.
Cả ngõ im.
Thin thít khuya dấm dứt gặm cột lim
chó vùi đầu góc cửa
vóng vót một mình đêm kín hở
Mụ
Ngứa lồng.

Mụ đàn bà lấml cả bụng lẫn lưng
ê hề
dồn nén
cuồng vỏ hến
không gốc dứa gai bõ hờn 
Ngứa cơn
Gào chửi.
 dính lá han bụi duối
Bỏng rát đùi bắp chuối
Ngứa bùng.

Mụ đàn bà
trẻ toé tung
già thèm lạt
Nhàu nhĩ váy hở sườn 
tốc quạt.

- bốn bề gió máy dửng dưng.
...

Lẽ đời vay một thưng
Lại còn cào một cót...
Chọn đắng đót
 Trả cay chua...

Phố xá chen chân kẻ bán người mua
Cơn cuồng bốc lên 
Mụ đàn bà mờ hận.

Ngõ khuya bao năm chịu trận...
Ngõ khuya âm thầm xót thương
Người -  đàn - bà / nát bẩn.

1 nhận xét:

Lý Viễn Giao nói...

Chẳng biết nữa
Chắc ai đó đã gieo hờn rắc hận
Không biết làm gì rót câu chửi cho vơi !