Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

AN LẠC



Thoáng lúc vụn tơi nát mủn lòng
Mặt ngoài bình thản cứ như không
Miệng cười hể hả vô tư lự
Dạ xót tái tê tới tận cùng
Bầy tỏ,  khó sao người dạ tỏ?
Cảm thông, dễ có kẻ tâm thông?
Thôi ta lại biết riêng ta vậy
An lạc bàn chân chốn sắc không

HatCat02/04/2016

1 nhận xét:

Cao Linh Tử nói...

Họa nguyên đề:

Bao nhiêu kỷ niệm giữ trong lòng
Mấy chục năm dài bỗng hóa không
Vụng dại tin người ngoa đến bạc
Quanh co giấu tính hiểm chưa cùng
Đã rồi vị đắng kia đành ngậm
Sẽ cạn cơn buồn nọ hóa thông
Đốt đuốc riêng mình qua ngõ cụt
Lần tìm an lạc chỗ không không.

Cao Linh Tử
3/4/2016