( Ảnh chụp sáng 21/1/2014 trên đường về nhà )
Cũ xa Tây Hồ của tôi
Trời xanh quá và nước hồ xanh quá
Sóng lào xào lanh tanh
Sớm Tây Hồ nắng rải tơ mành
Vun vút con đò máy
Khói đen rớt mặt hồ bỏng cháy…
Đau đáu nhớ mái chèo thong thả mịn màng xưa
Ngọn gió bấc ù ù xay thóc
Người kín mít và xe kín mít
Con đường vô tình… Nắng vàng vô tình…
Một mình tôi tựa đơn lẻ bóng mình
Nhớ bờ cỏ gà te tua vây cá diếc
Nhớ lách tách mép hồ đàn tôm tép
Lọp bọp chân trần tuổi thơ lấm lem.
Con ốc Hồ Tây không vẩy lẫn bùn đen
Con trùng trục Hồ Tây tròn mẩy
Con cá chép Hồ Tây hình trăng mười bảy
Hiển hiện nghịch đùa tuổi thơ trong veo.
Mười khuôn ngực trai đi tim Kim Ngưu
Một thuyền đồng trĩu nón vành Không Lộ
Xác Hồ Ly vương bên bờ cỏ
Một muôn xa… và trăm vạn gặn gần…
Sớm Hồ Tây trong ngần.
Cây lá biếc và mây ngàn cũng biếc
Liễu vẫn buông tóc dài tha thướt…
Ngơ ngác sớm Tây Hồ
Nắng cô đơn
Và gió cũng cô đơn!
Giống như là nơi cắt rốn ở Hồ Tây?
Nên diết da từng bụi cỏ hàng cây
Vắt ngang mày
Thời mười bảy đôi mươi
Hôm nay
Gió lại nổi lên rồi
Len bạc tóc đơn côi...
Thoảng qua mùi nhớ
Bạc đời!
Ngày xưa ấy qua rồi
Em của chị
Cũng lẻ loi hình bóng
Đêm đông lẳng lặng
Che nỗi nhớ bằng phiến gió Hồ Tây
Hây hây, bụi bậm
Ánh đèn vàng chóe, trụ vững, bỏ quên
Ngày xưa ấy em là con bé không tên
Lăn vào Hà Nội để nghe mềm tình ái
Rồi bây giờ
Hoang hoải
Hồ Tây....
Hai chị em như có một khoảng chung quanh vây
Màu thời gian che đậy
Chút ảo ảnh xưa ngày
Tê tái.... Hồ Tây!