Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

ẮNG LÒNG - Thơ Ngô Bảo Đài


ẮNG LÒNG



Gió bấc cơn lướt thướt 
Ào ào táp mưa giông
Nước vặn chèo lạc mái
Sóng duyềnh xô nghiêng sông.

Chợt đắng cay s
ững lòng

Chợt ắng người tê tái
Đăm đăm chốn khôn cùng
Mịt mờ nơi sẫm tối.

Mưa nước dâng tràn lối
Lệ m
n chát bờ mi
Hanh nắng cháy nẻo về
Đá sỏi xóc đáy dạ.

Chiều Thu vàng úa lá
Mây Thu ủ rũ trời
Ngừơi x
ưa thành xa lạ
Tình xưa hoá chơi vơi.

Hoa c
 Thu rã rời
Sao sa băng tuyết lạnh
Tr
ăng ánh tướp rối bời
Sương vo viên hiu quạnh.

Đ
êm về lại chính mình
Với Thu tình nhạt biếc
Khuya về cùng mong manh
Tuổi Thu chiều giá buốt

H
ừng đông màu đỏ thắm
Về cuối cõi mông lung
Hoàng hôn sắc tím sẫm
Xuyên ngang chốn ấm nồng.

2 nhận xét:

Nguyễn Viết Tân nói...

Đôi mắt dõi xa trông
Sắc cảnh thu quay quắt
Cuộc đời vạn thanh sắc
Tay gạn giọt nắng hồng ..........
.........

Unknown nói...

Thơ gì mà buồn thiu thiu thía Cát iêu ơi ? Mẹ em ko đỡ, lại chuẩn bị vô Huế lại chứ ko ổn, có khả năng thứ 2 em xin xe cơ quan chở mẹ vào Huế lại Cát nợ, mẹ 83 rồi nhưng thiếu máu trầm trọng, cảm ơn Cát iêu đã hỏi thăm mẹ nhé !