Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

SAO MÀ BUỒN ĐẾN THẾ?!

Xoã nắng thu chải ngược mái đầu
Tóc trắng xơ bông trễ nải
Hồn phiêu du xa ngái 
hoang hoài đời lặng trôi.

Gom khói lam phủ kín sườn đồi
Nhặt thu lá vàng nhen lửa đỏ 
Nghe xao xác muộn chiều chim lạc tổ
Đêm ngòm đen bất định biệt tăm.

Xé nát buồn chôn trong nín câm
Hái Vô ưu hoa cài trên dóng cửa
Đem muộn sầu vùi nơi đáy bể
Mà chất chồng...
 mà san sẻ nào vơi?!..

Tháng lại ngày lầm lụi đơn côi
cầm lòng nín lặng 
Cười khanh khách khi muốn rơi nước mắt
Lắc đầu: không, lúc không muốn nói không!

Lênh đênh chiếc bách bể đông
thản nhiên phong ba, thản nhiên bão táp 
thản nhiên đớn đau, thản nhiên an lac
sóng lừng ức vạn cô liêu.

Lui cui khô xác nắng chiều 
vô thức trụt trồi ngọt đắng
 mong manh giấc lặng
bảng lảng chiều hắt bồ hóng muội đen.

Buồn xát muối con tim.
Buồn chẹn ngang buồng phổi. 

Nát nhàu rũ rượi.
Đêm nay
Buồn.
Mười sáu
 Trăng lu!





1 nhận xét:

Ngựa Mỏi Chân Rồi nói...

Răng mà não nề rứa chị? Đọc mà muốn khóc quá Lão bà bà ơi!