Vụn tan đến chút kiệt cùng
Mầy mò quơ chốn rỗng không cạp vành
Tã buồm, thuyền ải chòng chành
Tháng ngày sợi chỉ tơ mành lắt lay...
Cuộc đời ngắn nửa lóng tay
Lần lần bùn đất đọng dầy đáy sông.
Ruộng bờ be chả kín vòng
Lần lần bùn đất đọng dầy đáy sông.
Ruộng bờ be chả kín vòng
Thuổng xuôi, cuốc ngược vẹo cong luống cày.
Tàn mùa ngô lúa sã cây
Rồi mai nay… liệu mai nay…
còn gì?
Màn đêm ngoét xám, đen xì
Gập ghềnh cao thấp.
Nẻo về quặn đau.
Kiếp người xơ tựa ngọn lau
Một thoáng vui… mấy kiếp sầu…
Ai ơi!
5 nhận xét:
Vừa đi xa về có khỏe ko mà đã nghĩ ngợi lung tung rồi?
Em vừa về đến HN thì đã:
Trưa qua một anh bạn đọt tử.
Trưa nay một chị bạn ra đi...
VỤN TAN HẾT RỒI, CHỊ LAN ƠI,!
Người buồn người đếm vơi đầy
Ta buồn ta đếm ngọn cây xanh ngàn
Người buồn người đếm vụn tan
Ta buồn ta đếm mênh mang kiếp mình
Người buồn "thuyền ải chòng chành"
Ta buồng ngắm mảnh nắng chiều héo cong.
http://static.panoramio.com/photos/large/82958833.jpg
Thôi thì biết nói gì đây
Nỗi buồn thì cũng quá đầy lòng đau
Vô thường kẻ trước người sau
Buồn vui chỉ đâu thể chia nhau gánh cùng
Đăng nhận xét