Em nhặt đêm đen nát bấy nỗi mình
Nhức nhối khúc nhôi oan nghiệt
Dìm quá khứ vào lặng câm tuyệt diệt
Tí tách giọt rơi vẫn nhói buốt tim.
Ném tan hoang vào hố thẳm lãng quên
Sao đêm thanh vẫn quặn niềm đau đáu
Nghiệp duyên tàn, cuộc tình còn rỉ máu
Đêm đơn côi lệ ướt đẫm bờ mi.
Sương muối hạt vẫn bào mòn hưu quạnh
Trăng đông sợi nhợt nhạt hình xơ mảnh
Gió thét gào cho tung toé oan khiên.
Từ bi cuộc đời…
Sao không có phần em?!
Không có gì cho đơn côi xa cũ
không có gì có mai ngày héo rũ.
Em đến từ đâu
rồi
Em sẽ về đâu?!
Buồn
Em ơi!
Buồn chất chứa vực sâu
Buồn ngập dặc dài đời héo lánh.
Lầm lũi nhặt hư vô buốt lạnh
Ướp băng mình
Cây cầu tháng năm mục rũa bập bềnh
Xa cũ vết thương há miệng...
Xin cho được tan vào xanh biển
Mặn mòi bọt nước ôm mây
Xin cho tan vào sóng trắng ngật ngà say.
Cho vụn tan khuya đêm
Lặng lẽ về
Quên lãng!
2 nhận xét:
Nghiệp duyên tàn chớ nghiệp tạo tác ở cõi ta bà không bao giờ tàn. Bởi vậy nỗi buồn có bị đập vụn nát thì từng mẫu nhỏ kia cũng là buồn. Mong bạn là Tháp Ngà an nhiên của chính mình, lúc đó nỗi buồn sẽ lùi xa.
Cám ơn lời khuyên. Nhưng mình viết loăng quăng thoi. Mình làm gì có thời gian để buồn
Đăng nhận xét