1-- Một cái dây leo bị gió bứt đứt. Nó lắt lẻo, èo uột và chơi vơi tội nghiệp.
Một cơn gió vô tình tạt nhẹ, Dây leo vướng vào cành cây gần đó.
Cành cây rùng mình, vụt nghĩ :"Nếu dể yên, dây leo sẽ bám lấy mình... mình sẽ không thoát được..." Cành cây vội vàng co lá búp, rũ nhanh và né vội xa dây leo.
2-- Dây leo như bị hẫng. Nó loạng choạng đung đưa trong khoảng không bất định rồi chợt nhìn lên trời . Nó thấy trời rất cao và rất xanh không có cột nào chống đỡ: Nó liếc ngang thấy những cây quanh đang cố thu mình lại rất tròn, rất gọn... cố dãn xa khoảng cách với nó.
3-- Dây leo mỉm cười, tự diễu mình... Rồi nó nhẹ nhàng lựa mình uốn lượn cùng gió. Nó tự quấn lấy thân mình, hút sương, gom nước và nhờ ánh mặt trời mà cứng cáp xum xuê.
Dây leo thành một bụi biếc xanh mơn mởn, đầy sức sống. Nó tự dựa vào nó, tin ở chính mình, tự ủ gốc, nuôi cành, đơm nhánh... mà vươn lên, lên cao, lên cao, lên cao mãi...
Những cành cây như nhận ra sức sống lan toả an lành từ bụi dây leo tướp xơ ngày nào; từ chỗ né tranh sợ liên luỵ, đi đến ngạc nhiên ngỡ ngàng.. Cành cây tự ngắm lại chúng và nhận ra chúng không khác gì trước. mà lại cằn cỗi và có phần xám mốc hơn...
...
4* Dây leo xanh và xanh...
Nó một mình thản nhiên xanh trong nắng gắt, trong mưa giông và bão tố.
Tháng ngày trôi. Dây leo vẫn ngắt xanh đến tận cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét