Vật vờ thoáng tình phù du
Có sưởi ấm chiều vụn vỡ?!
Quăn queo cuống lá tàn thu
Tơi tả rắc buồn ngọn gió.
Em về cuối miền cô lạnh
Giá buốt dại tê thân hình
Lặng câm tựa chiều lịm nắng
Thẫn thờ ngồi dệt bình minh.
Cơn mưa rắc tơi bụi phấn
Mong manh một mảnh gió hoa
Dấu buồn trong từng gân lá
Xoe nghiêng cành sữa lòa xòa
Một mai mùa đông rét mướt
Phù du lịm trong xôi xa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét