Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

VUI MỘT TẸO: LẠI BUỒN

Bỗng rơi tuột xuống thẳm sâu
Nỗi buồn ngập đến quá đầu chửa thôi.

Mon men đến cửa nhà giời:
Thưa : “ Buồn sao cứ rã rời thế ru?”
Giời rằng: “Buồn tự xửa xưa
Kiếp tu không trọn bây giờ tội thân.
Mịt mù cát bụi hồng trần
Nổi trôi mây nước đục lầm phong ba.
Lênh đênh chìm bẩy, nổi ba
 Ngọt bùi chợt có, ắt là chiêm bao”

Giật mình bổ nháo, bổ nhào
Giời còn nói thế. Làm sao?..
Thôi về!

Buồn thiu từ tỉnh đến quê
Buồn xo xó bếp bờ hè… tôi ơi!






4 nhận xét:

thanhthuoczvolen nói...

Buồn! Vẫn buồn hả chị?

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

MÌNH
LẠI RƠI VÀO TRẠNG THÁI... KHÓ THOÁT CÔ HƯU THÀNH À

NKP nói...

Mình vừa đọc NÉT BUỒN LƯU GIỮ- một bài viết thú vị của bạn trên VHPG số 197. Xin chúc mừng.

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hi... không phải của Hạt Cat này... Ai đó ! Mình đọc & đó không pải là mình. Thông cảm nha!